Nghĩ đến Tiêu Thần, cô đột nhiên nhận ra rằng mình đã biến mất quá lâu. Anh không nhìn thấy cô, chắc chắn sẽ lo lắng đến chết.
Lâm Lạc không nghĩ tới, không gian của cô có thể đưa người vào. Vì chuyện này cô chưa từng nói với ai nên không ai biết cô còn sống.
Tiêu Thần cũng nghĩ rằng cô đã chết, còn là kiểu c.h.ế.t bị Zombie ăn sạch sành sanh, đến cả xương cũng không còn một mảnh.
Lâm Lạc vội vàng ra khỏi không gian, sân của trung tâm nghiên cứu bây giờ tràn ngập đổ nát. Cô nhìn quanh một hồi, nhưng không thấy ai, lúc này đã là hoàng hôn, trời sắp tối.
Lâm Lạc rút thanh kiếm mình hay mang theo bên người, cẩn thận tiến về phía chỗ họ đậu xe. Suốt đường đi, cô không gặp bất kỳ thứ gì, kể cả Zombie.
Khi đến nơi, thấy chỗ đậu xe trống trơn, Lâm Lạc cảm thấy có điều gì đó không đúng.
Sao anh có thể bỏ đi mà không đợi cô được chứ?
Lâm Lạc trầm tư suy nghĩ, chỉ có một khả năng duy nhất là Tiêu Thần nghĩ rằng cô đã chết.
Đột nhiên, cô nhớ ra mình chưa bao giờ nói với anh về khả năng đưa người vào không gian của mình.
“Nguy rồi!” Anh mà biết tin cô chắc, chắc chắn đã đau khổ dữ lắm, cô phải mau chóng trở về bên anh mới được.
Khi trời sắp tối hẳn, Lâm Lạc đành phải quay lại không gian để nghỉ ngơi qua đêm. Cô quyết định mình sẽ tiếp tục lên đường vào sáng hôm sau.
Ở bên kia.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-nu-phu-mat-the-moi-ngay-deu-bi-nam-chinh-treu-choc-den-do-mat-tim-dap/3624547/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.