"Ba à, dạo này trên trường con học rất vui đó ạ!" Như Ngọc mỉm cười vui vẻ nhìn Thẩm Thành Sơn nói.
"Thế à? Không có ai bắt nạt con chứ?!" Thẩm Thành Sơn cười hiền từ, giọng nói có vài phần ôn nhu và sự chiều chuộng thể hiện trên mặt.
"Con bé này, người ta yêu quý còn không hết nói gì đến bắt nạt con gái yêu của mình" Nguyệt Lan cười xoa đầu Như Ngọc, Thẩm Như Ngọc cười thẹn thùng không quên khách sáo vài câu.
Trông như một nhà ba người rất hạnh phúc, cô bỗng cảm thấy cô và Trường An đều không thuộc về nơi này.
"Mẹ này!" Như Ngọc giả giọng dỗi nhưng lại cười đắc thắng, ánh mắt luôn hướng về phía cô.
"Không cần cứ phải nhìn tôi như thế, tôi biết tôi đẹp rồi!" Chi Ưu giở giọng châm biếm nói với Như Ngọc khiến cô ta đen mặt nhưng cũng chỉ thoáng chút đã lấy lại được phong thái lúc đầu.
"Hahaha...Tiểu Ưu em thật biết ăn nói! Hahaha, cười chết anh mất!Hahaha...!" Thẩm Trường An ôm bụng cười sặc sụa, Chi Ưu đen mặt tức giận nhìn anh.
Ý là nói tôi đã béo mà còn tự mình khen mình đẹp à?
Ừ, anh hay lắm! Thứ anh trai thối!
"Không thèm chấp!" Chi Ưu bĩu môi khinh thường Trường An "Thứ trẻ con!"
"Hahaha...anh không chấp em thì thôi chứ cỡ em mà đòi không chấp anh?" Trường An lau nước mắt nhướng cằm nói, giọng điệu đùa cợt cùng bộ mặt lúc này thật thiếu đòn!
"Bởi vì là cỡ em nên mới không thèm chấp anh!" Chi Ưu phản bác lại không hề chịu nhận thua.
"Nhóc con, em bắt đầu ương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-nu-phu-kieu-ngao/177699/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.