Tô Trăn ngơ ngác nhìn tình cảnh trước mắt.
Cô chỉ là đi ra ngoài có 10 phút thôi, làm sao lúc quay về mọi chuyện đã thay đổi một cách chóng mặt vậy.
" Vị bạn học này, trước đừng khóc nữa được không? Vẫn nên nói rõ mọi chuyện trước đi đã chứ? " Một giáo viên đã không nhìn nổi nữa nghĩ muốn kéo Tần Tiểu Manh từ dưới đất dậy.
Cô ta cứ ngồi dưới đất như vậy rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, làm như vậy cứ như là mọi người đang bắt nạt cô ta vậy.
" Cô ơi, cô ta không có mặt mũi nói thì để em nói ạ, em đều đã nhìn thấy hết rồi!" Bạch Ngã Vi khinh miệt nhìn Tần Tiểu Manh." Thanh Nhượng kêu cô ta giữ bức tranh để cậu ấy có thể thuận tiện kiểm tra và tô thêm, kết quả bạn học sinh năm nhất này tay chân vụng về cầm không chắc, trực tiếp làm rách tranh luôn.
Tôi không có! Tranh không phải do tôi làm rách!" Tần Tiểu Manh lệ rơi đầy mặt ngồi dưới đất nhanh chóng phản bác." Tôi không có làm rách tranh, không có".
" Cô không làm rách chẳng lẽ ý cô là Thanh Nhượng tự mình làm rách chắc?" Bạch Nhã Vi cười khinh miệt " Mọi người nói một câu công bằng xem, bình thường ngày ngày vây xung quanh Thanh Nhượng ồn ào, đã không giúp đỡ được gì cũng thôi đi, Thanh Nhượng tính tình tốt, lại là học trưởng, bao dung không tính toán gì với cô. Cô thì hay rồi càng lúc càng quá đáng hơn! Mai chính là triển lãm tranh rồi, cô làm rách tranh như vậy nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-nu-phu-don-thuan-xinh-dep-trong-ngon-tinh/224342/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.