"Mộ Vân ca ca, tấm chân tình ta dành cho huynh chưa từng thay đổi."
"Nếu có kiếp sau, ta nguyện hóa thành cây cầu đá, chịu năm trăm năm gió táp, năm trăm năm dầm mưa, năm trăm năm dãi nắng, chỉ mong huynh có thể đi qua cầu."
Diệp Khanh Oản dứt lời, xoay người nhảy xuống từ trên thành lâu.
Khi cô mở mắt, khóe miệng lập tức nhếch lên nụ cười hưng phấn.
Ông trời ơi, cuối cùng cô cũng xuyên về rồi.
Ngay khi cô đang nghĩ xem làm thế nào để mang đống văn vật trong tiểu thuyết về thế giới thực, bỗng cô nhận ra có cái gì đó không ổn.
Cái giường này...
Cái nhà này...
Không có một tí hơi thở nào của người hiện đại.
"Hệ thống, sao tôi vẫn ở đây? Không phải đã nói chỉ cần tôi diễn xong cốt truyện là có thể trở về thế giới thực sao?"
"Ký chủ, bởi vì cô diễn si tình mãnh liệt quá, làm nam chính cảm động, thay đổi kết cục của tiểu thuyết, cho nên nhiệm vụ thất bại, không thể trở về."
Tôi...
Sao các hạ không nói sớm?
Diệp Khanh Oản hỏi thăm cả lò nhà hệ thống.
Không phải chỉ là khóc lóc thảm thiết, la lối om sòm rồi lộn một vòng thôi sao?
Có thế mà đã cảm động? Không phải hắn bụng dạ nham hiểm, máu lạnh vô tình sao?
Quả nhiên, lấy bừa một nam chính trong tiểu thuyết cổ đại nước mình ra thì ai cũng có vấn đề về đầu óc.
Cô nên đoán ra từ sớm, vừa nghe thấy tên tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-toi-bi-cac-nam-chinh-nhin-thau-tieng-long/3004317/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.