Bên ngoài trời bắt đầu đồ mưa. Người đi ngoài đường nhanh chóng chạy tìm nơi trú mưa, ai về nhà nấy. Thoáng chốc đường phố đã vắng tanh không một bóng người.
Bạc Yến lết một thân bạch y, di chuyển nặng nề, thẩn thờ cả người bước đi trong vô thức. Từng hạt mưa rơi tí tách tí tách lăn xuống khuôn mặt góc cạnh sắc nét của hắn. Cả người hắn dần bị nước mưa làm cho ướt sũng. Nhưng hắn lại chẳng hề để ý. Cứ vậy cả người lướt đi trong mưa gió. Cái lạnh thấu xương qua lớp y phục như ngấm vào da thịt của hắn. Có chút lạnh lẽo!
Nhưng chẳng thể nào so được với lòng hẳn lúc này. Cảm giác vô cùng lạnh! Mặc dù mới là cơn mưa mùa hạ.
Hắn trầm mặc, thất thần đi trong mưa. Khuôn mặt đờ đẫn như một cái xác vô hồn. Bàn tay hắn đặt ở nơi lồng ngực trái mà ấn chặt. Cảm giác như có hàng ngàn mũi dao đâm thẳng vào nơi này vậy! Đau quá! Hắn không thể chịu nổi cái cảm giác này.
Nhớ lại từng lời từng chữ cay nghiệt buông ra từ miệng Thu Yên. Rõ ràng là hắn chỉ coi cô là thế thân. Nhưng cớ sao giờ đây lúc bị phát hiện, nghe được cô dứt khoát nói buông bỏ với hắn, hắn lại nhức nhói như vậy!
Hắn đi được vài bước thì dừng lại, đem khuôn mặt đờ đẫn vô thức ngửa lên trời. không rõ bản thân ở trong đầu nghĩ điều gì.
Không biết có phải trời cao nghe được tiếng lòng gào thét của hắn hay không, bầu trời càng lúc càng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-phien-ban-the-than/3568461/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.