Tôi đã bị lãng phí trong thế giới nhỏ bé, và tôi không thể tìm ra cách nào khác để
thoát ra khỏi thế giới nhỏ này.
Trong nháy mắt, đã đến kỳ thi giữa kỳ.
Sau khi làm xong bài kiểm tra, tôi ra khỏi phòng thi thì thấy Phí Chí Thanh đang ngồi dưới tòa nhà giảng đường.
Anh ấy đứng quay lưng về phía tôi, mang chiếc cặp màu đen trên vai, ngồi trên bậc thềm dưới tòa nhà.
Tôi đi lại và hỏi: "Phí Chí Thanh, sao cậu lại ngồi ở đây vậy?"
Phí Chí Thanh với vẻ mặt đáng thương: "Tớ vừa mới té ngã lúc đi xuống cầu thang, chân hơi đau tí thôi."
Tôi nhăn mày, quan sát anh.
Anh vươn tay ra, cười, tia nắng mờ ảo ló thông qua cành lá, rải ra những tia sáng nhỏ lên khuôn mặt anh ấy: "Kéo tớ lên đi."
"Muốn nắm tay tớ?"
Đôi mắt của Phí Chí Thanh mang trong mình ánh sáng, bàn tay đó đang buông thõng như thế này, với lòng bàn tay hướng lên trên, kiên nhẫn chờ đợi tôi.
Tôi do dự, không biết anh có đang trêu chọc tôi hay không.
Mặc dù trông có vẻ giả, nhưng nếu anh ấy thực sự ngã thì sao.
Tôi từ từ rút tay ra khỏi túi áo đồng phục học sinh.
Anh cong ngón tay, thu tay lại, đứng dậy một cách nhanh nhẹn, đôi răng nanh đáng yêu lộ ra: "Okay, đùa đủ
rồi."
Tôi đen mặt: "Cậu thật quá đáng."
Anh cười: "Ai là người quá đáng.
Sau đêm đó, tớ nghĩ cậu nên cho tớ một câu trả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-nu-phu-cuong-si-nam-chinh/2794587/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.