Mất đi tiểu hoàng tử làm ầm ĩ, trong điện một mảnh yên tĩnh. 
Chiêu Dương công chúa nâng mắt nhìn Minh Đức Đế, phát hiện hốc mắt ông ta trũng sâu, sắc mặt xanh đen, cả người ốm yếu. Nàng khẽ thở dài một hơi, hỏi: "Phụ hoàng còn dùng 'tiên đan' sao?" 
Minh Đức Đế không trả lời, ông ta nhàn nhạt liếc mắt nhìn Chiêu Dương, ngồi trở lại trên tiểu tháp. Ông ta phất tay áo, nội thị nào không biết? Nhanh chóng mang ghế tựa ra cho Chiêu Dương. "Nói đi, lần này vào cung là vì chuyện gì?" Ngữ điệu Minh Đức Đế cũng không dao động nhiều, như đã thoát được cảnh tượng máu tươi ngày ấy. 
Chiêu Dương công chúa nhìn Minh Đức Đế, nàng quả thật là có cầu mà đến. Nàng cười cười nói: "Chẳng lẽ phụ hoàng cho rằng con vào cung chính là có điều cầu sao?" 
"Không phải sao?" Minh Đức Đế hỏi ngược lại, cảm xúc cuối cùng cũng có biến hoá. Ông ta mang theo mấy phần kích động, lại hỏi, "Là vì thái tử? Hay là vì lão tứ?" 
Chiêu Dương công chúa cười một tiếng, nàng lắc đầu nói: "Là vì tam hoàng huynh." 
"Sao?" Minh Đức Đế nhướng mày, ông ta sao lại không biết cảm tình giữa hai huynh muội này không tốt? 
"Phụ hoàng còn muốn dung túng tam hoàng huynh sao?" Chiêu Dương công chúa đột nhiên hỏi. 
Nghe được lời này, Minh Đức Đế đứng phắt dậy, ông ta trừng mắt nhìn Chiêu Dương công chúa, sắc mặt trầm ngưng. Hồi lâu sau, ông ta mới cất cao giọng nói: "Trẫm dung túng nhất không phải Lý Lệnh Nghi ngươi sao?!" Ngừng một chút, ông ta lại thất 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-nu-phao-hoi-doan-menh/997069/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.