Minh Đức Đế nhìn Chiêu Dương, khóe môi lộ một nụ cười thản nhiên. 
Chiêu Dương công chúa cảm khái một câu nói: "Thượng sư không hổ là cao nhân đắc đạo, thâm minh đại nghĩa như thế." 
Nói tới đây, Minh Đức Đế cũng theo như ý nguyện của Chiêu Dương. Nếu Khấu Huyền Chân không phản đối, những kẻ làm xằng làm bậy này, nên trị thì cứ trị đi. Đám người Lương Toàn Chân bị phạt nặng đã thức tỉnh những đạo sĩ quá phận khác, tức thì hành vi của bọn họ thu liễm rất nhiều. 
Mặc dù Lương Toàn Chân bị trừng phạt, nhưng sự tin tưởng mù quáng của Minh Đức Đế đối với Khấu Huyền Chân cũng không suy giảm. Khấu Huyền Chân lập đàn làm phép cầu phúc vài lần, cũng thật trùng hợp, sau đó chư châu đều có tin tốt truyền đến, nhất là Tề châu, dịch bệnh đã có thể khống chế. Minh Đức Đế lại càng tin tưởng Khấu Huyền Chân, phong thưởng hậu hĩ, nhất thời vô cùng nổi trội. 
Khi Tạ Phù Sơ ở phủ thái tử có nghe thái tử phi nói mấy câu. Nhưng tình hình cụ thể thái tử phi cũng không hiểu rõ. Nàng nhìn Chiêu Dương lười biếng tựa vào tiểu tháp, cuộn một quyển sách, không chút để tâm hỏi: "Trạng huống Tề châu thế nào?" Phương thuốc là nàng đưa, một phần giá trị nghĩa hiệp tất nhiên là tính cho nàng. Giá trị nghĩa hiệp đã sắp tới con số kia, rất nhanh, Chiêu Dương có thể đứng lên được. 
"Cũng tương đối rồi." Chiêu Dương vẫn lười biếng, nàng dừng một chút lại nói, "Nhưng lúc này không nên hồi kinh." Thật tội nghiệp cho thái tử 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-nu-phao-hoi-doan-menh/997060/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.