"Tề châu thiếu lương thực dược liệu?"
Đêm dài đèn tối.
Chiêu Dương công chúa ngồi trên xe lăn, nương ngọn đèn lờ mờ xem chữ trên thư. Nửa mặt nàng khuất trong bóng tối, nét cười nơi khóe môi có thêm mấy phần nghiền ngẫm. Sau khi xem xong, nàng đưa bức thư kia đến ánh nến, đến khi ngọn lửa lay động đốt tới ngón tay, nàng mới chợt buông lỏng tay, tùy ý để tro tàn bay xuống.
"Nàng đang lẩm bẩm gì đấy?" Tạ Phù Sơ nằm nghiêng người đọc sách, nàng nhìn sang Chiêu Dương công chúa, lười biếng hỏi han.
"Không có gì." Chiêu Dương công chúa lắc đầu.
Tạ Phù Sơ hoài nghi nhìn nàng, cũng không đọc sách nữa, ngồi thẳng người dậy, nghiêm mặt nói: "Đừng gạt ta."
Chiêu Dương công chúa im lặng một lúc, mới chậm rãi nói: "Ta âm thầm phái người cướp dược liệu Tề châu về."
Tạ Phù Sơ nhíu mày, hỏi: "Vì sao?"
Chiêu Dương công chúa vờ như không nghe thấy câu hỏi của Tạ Phù Sơ, nàng lại nói: "Lương thực cùng dược liệu Tề châu vẫn có thể chống đỡ một thời gian, những thứ này ta sẽ chuyển qua, nhưng không phải bây giờ."
Trời tuyết lớn liên tục mấy ngày, đường phố đã tích một lớp tuyết thật dày.
Tin tức dược liệu và lương thảo Tề châu không đủ truyền tới kinh thành, cuối cùng Minh Đức Đế cũng bắt đầu hỏi đến.
Người già cơ thể yếu đi, ngay cả nằm mộng cũng nhiều hơn. Có thể là do nhìn thấy khuôn mặt của Tô Như Ý, ông ta mơ thấy bản thân khi còn trẻ. Sau đó, hoàng hậu trong mộng chất vấn ông, vì sao không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-nu-phao-hoi-doan-menh/997055/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.