Chương trước
Chương sau
Đám người đi theo Thường Đại Thường Nhị đã quen thói làm những chuyện ỷ thế hiếp người thế này. Thường Hoằng cũng không ràng buộc bọn họ, bọn họ đương nhiên hung hăng càn quấy cùng với Trịnh Minh Hồng bên kia. Tới trước cửa phủ, bắt đầu ra sức gõ cửa.
Đáng tiếc bọn họ đụng phải gốc cứng, Dương Khánh mang theo một nhóm cấm vệ quân trực tiếp đánh đuổi đám người huyên náo ra ngoài.
Động tĩnh bên ngoài không liên quan gì đến người trong phòng.
Huân hương lượn lờ, sương khói mông lung.
Tạ Phù Sơ chậm rãi dùng khăn lau sạch tay, thấp giọng nói: "Vật liệu đã chuẩn bị đủ, có thể bắt tay vào trị liệu, sau đó phải thiệt thòi cho công chúa."
Chiêu Dương công chúa liếc mắt nhìn nàng, gật đầu, lại nói: "Vậy nàng bồi thường ta thế nào?"
Tạ Phù Sơ nghiêng đầu suy nghĩ một lát, mỉm cười nói: "Ngày sau để ta làm công, đẩy nàng ra ngoài xem hoa."
Chiêu Dương công chúa hừ một tiếng, có chút bất mãn. Nàng trừng mắt nhìn Tạ Phù Sơ nói: "Trong phòng đã có thiên hương, hà tất phải ra ngoài?"
Tạ Phù Sơ đi tới bên cạnh Chiêu Dương công chúa, xoa nắn khuôn mặt nàng ấy, nói: "Nàng có nói hết lời hay cũng vô dụng." Việc này vẫn luôn kéo dài, chính là bởi vì có thể kéo được, nhưng hiện tại tất cả đã chuẩn bị đủ, nên không thể chấp nhận lời từ chối của nàng ấy được.
Chiêu Dương nói: "Mấy tháng nay cơ thể ta tốt hơn nhiều."
Đây cũng không phải ảo giác của Chiêu Dương, Tạ Phù Sơ vì có sự tồn tại của hệ thống, y thuật trội hơn lão thái y trong cung. Nàng cùng lúc áp chế độc tố trong cơ thể Chiêu Dương, về phương diện khác còn dùng các loại dược tẩm bổ tinh khí thần của Chiêu Dương, nhưng đây không thể là kế lâu dài. Lỡ như ngày nào đó không áp chế được thì sao? Đến lúc đó độc tố cùng lúc phát tác sẽ không thể so với hiện tại. "Đừng làm loạn." Tạ Phù Sơ dịu giọng nói, "Một thời gian nữa có lẽ thánh thượng sẽ đến Dương châu."
Chiêu Dương công chúa gật đầu nói: "Đúng vậy, châu phủ hẳn đã nhận được tin." Nhận thấy ánh mắt không vui của Tạ Phù Sơ, nàng rụt vai, nghiêng đầu cười vô tội.
Thường gia đèn đuốc sáng trưng.
Hạ nhân đã sớm thu dọn xong đồ đạc, sau khi yến hội kết thúc, khách khứa rời khỏi, chỉ còn Trịnh Minh Hồng cà lơ phất phơ bắt chéo chân ngồi chờ tin tức. Dù Trịnh Nhu đã khuyên hắn sớm nghỉ ngơi, nhưng hắn làm sao chịu? Muốn đợi hạ nhân mang tin về.
"Đệ thấy cô nương kia rất xinh đẹp." Trịnh Minh Hồng sờ cằm, ánh mắt đáng khinh.
Thường Hoằng trừng mắt nhìn hắn nói: "Không phải lúc trước đệ còn bảo ta đến phủ thứ sử làm mai cho đệ sao?"
Trịnh Minh Hồng cười đùa nói: "Trước khác nay khác."
Thường Hoằng vuốt tay áo, mắng một tiếng "Vô sỉ". Hắn bị Trịnh Nhu trừng mắt, bèn không mở miệng nói chuyện. Tuy rằng hắn là đô úy, nhưng không thể khinh động châu binh, những kẻ hắn phái đi kỳ thực chính là những thân tín trong phủ hắn nuôi dưỡng. Loại chuyện này vốn rất nhanh sẽ được giải quyết, nhưng lúc này —-- hắn càng chờ càng nôn nóng.
"Tốt nhất đệ nên thu liễm một chút." Thường Hoằng lại nói với Trịnh Minh Hồng.
Trịnh Minh Hồng "chậc" một tiếng, quay đầu đi không nhìn Thường Hoằng. Ánh nến yếu ớt, bóng người in trên mặt đất bị kéo ra thật dài. Gió đêm thổi vào phòng, cỏ cây xào xạc, côn trùng ẩn náu liên tiếp kêu vang.
"Không tốt!" Một tiếng hô to phá vỡ màn đêm yên tĩnh.
Mí mắt Thường Hoằng nhảy dựng, tay run lên va đổ chiếc tách bên tay. Chiếc tách xoay tròn trên bàn, cuối cùng xoảng một tiếng đập xuống đất, nước trà còn sót lại văng khắp nơi.
"Ban đêm ban hôm ồn ào gì thế?" Trịnh Nhu bất mãn quát một tiếng.
Kẻ đến truyền tin kia trên mặt vẫn mang một vẻ hoảng loạn, hắn chỉ ra bên ngoài thở hổn hển.
Thường Hoằng nhíu mày nói: "Nói."
"Thường Đại Thường Nhị bọn họ đã trở lại, bị người ta đánh gãy tay chân." Người nọ run run một tiếng, vội vàng hít một hơi.
"Cái gì!" Thường Hoằng bỗng đứng dậy, mà Trịnh Minh Hồng cũng mang vẻ mặt khiếp sợ.
"Các nàng làm sao dám?!" Trịnh Minh Hồng nói. "Tỷ phu, ngày mai để đệ đi."
Trịnh Nhu cũng phụ họa: "Không cho mặt mũi như thế, thật sự là quá phận."
"Câm miệng!" Thường Hoằng hít sâu một hơi, quát lớn, "Ngày mai cho người dò la thân phận của bọn họ." Trong khoảng thời gian này hắn vốn không muốn gây chuyện, vốn định qua loa giải quyết, nhưng thái độ của đối phương rất cứng rắn, có thể là có chút bối cảnh. Hắn liếc mắt nhìn sang tỷ đệ Trịnh thị, biết trong lòng bọn họ mất mãn. Trước khi bọn họ mở miệng đã ngưng trọng nói, "Thánh thượng xuống Giang Nam, có khả năng rất lớn sẽ tới Dương châu, hai người nếu muốn vì lợi ích gia tộc thì đừng gây chuyện thị phi."
"Đã biết." Trịnh Minh Hồng không cam lòng nói, dừng một chút, hắn lại vui cười nói, "Nếu các nàng không có bối cảnh gì, có phải có thể —--"
Trịnh Nhu gật đầu, đương nhiên nói: "Nhi lang Trịnh gia ta, muốn loại người gì mà không được?"
Chút sự tình này không giấu được người nhà khác. Người Thường gia và Trịnh gia có phần kiêu ngạo, đắc tội không ít người, bọn họ thấy trò cười này, đều mang ra làm đề tài câu chuyện trà dư tửu hậu.
"Muội nghe nói chưa? Trịnh Minh Hồng bị người ta đánh một trận." Tư Mã Cảnh Chi vẻ mặt nịnh nọt nhìn muội muội nhà mình, nói ra tin tức vừa nghe ngóng được.
"Đáng đời." Tư Mã Uẩn nhíu mày nói, nàng ấy hiếm khi ghét một người nào như vậy.
"Kể ra có quan hệ với nhóm người Nguyên cô nương." Tư Mã Cảnh Chi cười sang sảng, lại nói, "Trịnh Minh Hồng bị đánh, Thường Hoằng bèn sai người đi đòi công đạo, muội đoán xem thế nào? Chậc chậc, đám phế vật Thường Đại Thường Nhị kia trực tiếp bị đánh gãy tay chân. Chủ tử Tuyết Viên thật sự không tầm thường."
"Nguyên cô nương bọn họ?" Tư Mã Uẩn kinh ngạc nhướng mi.
Ân Tinh Diêu vốn ngồi im lặng ở một bên buông tay xuống, thả cho chồn nhỏ chạy ra ngoài. Nàng ấy chậm rãi nói: "Hai người kia không phải người thường, không cần lo lắng cho các nàng ấy."
Tư Mã Uẩn gật đầu, một lát sau lại đứng dậy nói: "Trịnh Minh Hồng sẽ không dễ dàng bỏ qua, ta phải đi nói với phụ thân một tiếng."
Châu phủ phân chia để trị, thứ sử Tư Mã Hưu cũng không muốn gây xung đột với Thường Hoằng và dòng họ này, chỉ cần không phải việc lớn, ông ta đều nhắm một mắt mở một mắt, cho nên dung túng Trịnh Minh Hồng cho đến bây giờ. Nhưng từ khi ông ta biết được tin thiên tử nam tuần liền có chút mất bình tĩnh. Thượng kinh báo cáo cũng không giống như thiên tử đích thân tới, dưới châu phủ nhiều huyện to nhỏ, không thể có một chút sai lầm nào. Khoảng thời gian gần đây ông ta bận rộn vô cùng, thậm chí rất ít khi về nhà.
Một ngày này khó có được lúc rảnh rỗi, ông ta đã thấy Tư Mã Uẩn vô cùng lo lắng đi đến. Tư Mã Hưu là người thương yêu con gái, thấy thế ôn hòa cười nói: "Vội vàng như vậy, đã xảy ra chuyện gì?"
"Trịnh Minh Hồng và người của Thường gia bị người ta đánh, phụ thân có biết việc này không?" Tư Mã Uẩn đi thẳng vào vấn đề nói.
Tư Mã Hưu ngẩn ra, lắc đầu nói: "Chưa nghe qua, sao lại thế này?"
"Còn không phải Trịnh Minh Hồng đùa giỡn con gái nhà lành?" Tư Mã Uẩn oán giận nói, trong giọng nói rất bất mãn. Nàng ấy trừng mắt nhìn Tư Mã Hưu, khó hiểu hỏi, "Phụ thân, người là thứ sử, vì sao lại mặc kệ những người này?"
Tư Mã Hưu nhất thời thất thần, một lát sau mới thở dài một hơi nói: "Không phải mọi chuyện đều có thể như ý."
Tư Mã Uẩn nói: "Vương tử phạm pháp tội như thứ dân, thanh quan trong thoại bản đều cương trực công chính như thế."
"Nước trong quá ắt không có cá." Tư Mã Hưu nói, thấy vẻ mặt nữ nhi vẫn không rõ, ông ta lại nói, "Con còn chưa nói sao lại thế này? Người nhà ai lớn mật như vậy?"
"Là bằng hữu con gái vừa quen biết, một người họ Nguyên, một người họ Tạ, từ trong kinh đến đây, đang ở Tuyết Viên." Tư Mã Uẩn nói, "Con vì chuyện này nên đến tìm phụ thân. Nếu Trịnh gia và Thường gia xuống tay với các nàng ấy, xin phụ thân quan tâm một chút."
"Tuyết Viên? Kinh thành?" Tư Mã Hưu nhíu mày, có nghe nói nhưng không đi tìm hiểu. Người có thể đắc tội cả Thường gia và Trịnh gia, còn là họ Nguyên, có khi nào là —-- Tư Mã Hưu vừa nghĩ, nghĩ tới một loại khả năng. Ông ta cũng không nói rõ với Tư Mã Uẩn, chỉ thấp giọng hỏi: "Lúc các con gặp mặt tán gẫu về chuyện gì?"
Tư Mã Uẩn suy nghĩ một lát nói: "Vương muội muội chơi thân với các nàng ấy hơn, các nàng ấy khá hứng thú với việc mua bán vận chuyển muối."
Tư Mã Hưu gật đầu, nở nụ cười nói: "Thì ra là thế, thì ra là thế!" Mắt ông ta chợt lóe sáng, cúi đầu đối diện ánh mắt mờ mịt khó hiểu của Tư Mã Uẩn, nói, "Hai vị cô nương kia mới đến, chưa quen biết phong thổ Dương châu, con thường xuyên tới cửa bái phỏng, đưa các nàng xem những nơi phồn hoa của Dương châu chúng ta đi."
Tư Mã Uẩn không quá hiểu thâm ý trong lời nói của phụ thân, nhưng nghĩ phụ thân bảo mình tới cửa bái phỏng nhiều hơn, ý tứ chính là sẽ che chở các nàng ấy, trái tim treo cao cuối cùng cũng buông xuống. Trở lại trong viện, nàng kể chuyện này cho Ân Tinh Diêu nghe. Ân Tinh Diêu chỉ cong môi cười nói: "Như lời bá phụ nói là được." Ân Tinh Diêu cũng không phải người địa phương, mà là mấy năm trước Tư Mã Uẩn nhặt được từ bên ngoài, bèn mang theo bên người, Tư Mã Uẩn có chút tín nhiệm ỷ lại nàng ấy, ngay cả lễ vật bái phỏng đưa đến Tuyết Viên cũng để cho Ân Tinh Diêu chọn. Ân Tinh Diêu cũng không hàm hồ, trực tiếp lấy "Băng trì ngâm thiềm*" trân úy của mình ra.
*Băng trì ngân thiềm: cóc bạc trong hồ băng.
Tư Mã Uẩn chung quy vẫn là nữ nhi, sợ côn trùng thú vật vô cùng, thấy thế vội vàng lắc đầu nói: "Sao có thể lấy thứ này làm lễ vật?"
Ân Tinh Diêu híp mắt nói: "Vật ấy có thể làm thuốc, trên người Tạ cô nương có mùi thuốc đông y, có lẽ là một y sư, nàng ấy sẽ cần vật ấy."
"Vì sao không phải uống thuốc nên bị dính mùi?" Tư Mã Uẩn hỏi.
Ân Tinh Diêu cười cười nói: "Không giống." Dừng một chút lại bổ sung một câu, "Cho dù không tin ta, cũng nên tin tưởng tiểu điêu nhi của ta, khứu giác của nó sẽ không sai lầm." Tư Mã Uẩn thấy Ân Tinh Diêu nói có lý, dần được nàng ấy thuyết phục. Nhưng trước khi đi vẫn mang thêm những lễ vật khác.
Đến khi các nàng tới cửa, nghênh đón chính là Dương Khánh mặt mày tươi cười.
"Không khéo, chủ tử nhà ta có một số việc, không tiện gặp khách."
"Vậy sao." Tư Mã Uẩn cũng không cưỡng cầu, nhưng đã đưa đồ vật đến, cũng không lý nào sẽ mang trở về. Nàng đưa đồ cho Dương Khánh nói: "Chúng ta trò chuyện cùng Nguyên cô nương, Tạ cô nương rất vui, lúc ấy quên chuẩn bị lễ gặp mặt, nên quay về bổ sung."
Nụ cười của Dương Khánh càng thêm ôn hòa hàm hậu, hắn nói: "Ta sẽ nhắn giùm ý tốt của nhị vị cô nương." Đến khi tiễn hai vị khách đi, hắn cũng không dám trì hoãn thêm, bèn mang đồ đưa đến chỗ Tạ Phù Sơ và Chiêu Dương công chúa.
Tạ Phù Sơ đang làm những công việc chuẩn bị cuối cùng, vẫn do Chiêu Dương công chúa nhàn rỗi không có việc gì đến mở lễ vật.
"Đây là thiềm thừ?" Chiêu Dương công chúa nhíu đầu mày, vẻ mặt có chút cổ quái.
Tạ Phù Sơ liếc mắt một cái, trong đầu liền hiện lên bốn chữ "Băng trì ngân thiềm", ánh mắt nàng chợt lóe, trầm giọng hỏi: "Là ai đưa đến?"
Dương Khánh vội đáp: "Tư Mã Uẩn cô nương ở phủ thứ sử."
Chiêu Dương công chúa nhìn vẻ mặt Tạ Phù Sơ, trong lòng cũng có tính toán. Nàng không chút để tâm nói: "Có lẽ là Ân Tinh Diêu."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.