Thuyền hoa cũng không nhỏ, nhưng hai người vừa vặn kẹt ở bên cạnh bàn con, hành động có chút bất tiện.
Chiêu Dương đè trên người Tạ Phù Sơ, trong mắt chứa ý cười như sao.
Tạ Phù Sơ biết nàng cố ý, xấu hổ nói: "Đứng dậy."
Chiêu Dương công chúa kề sát Tạ Phù Sơ, tầm mắt tới lui chần chừ, nàng nói: "Không."
Tạ Phù Sơ nâng tay đẩy Chiêu Dương, nhưng lại sợ nàng ấy không cẩn thận bị ngã, cuối cùng đặt tay lên eo nàng ấy, nhỏ giọng nói: "Lý Lệnh Nghi, đứng dậy."
Chiêu Dương vẫn nhẹ lắc đầu, nàng cười khẽ nói: "Gọi thẳng tên ta, bất kính."
Suy nghĩ chơi đùa của công chúa vừa nổi lên, Tạ Phù Sơ thật đúng là không làm sao được, nàng thả nhẹ giọng, xin tha nói: "Công chúa ngoan, Lệnh Nghi ngoan, mau đứng dậy, xem như ta xin nàng."
Chiêu Dương nghe vậy hừ một tiếng, tiến đến bên tai Tạ Phù Sơ, nói: "Nàng đang ôm ta, làm sao ta dậy được?"
Tạ Phù Sơ sợ run cả người, vội vàng thu tay lại. Một tiếng va đập vang lên, nàng vẫn đang lo Chiêu Dương công chúa va phải thứ gì, cuối cùng lại do nàng va phải. Chiêu Dương nghe được tiếng động này, vội vàng đứng dậy, cũng không quấy rối Tạ Phù Sơ nữa, cầm cổ tay nàng, vén tay áo lên, vừa thấy chỗ bị va đã có một vết bầm nhỏ. Nàng ấy khẽ nhíu mày, trong đôi mắt tràn đầy vẻ áy náy và thương tiếc.
"Không sao cả." Tạ Phù Sơ khẽ thở phào một hơi. Có hơi đau, nhưng không phải không chịu được.
Chiêu Dương công chúa nhíu mày không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-nu-phao-hoi-doan-menh/997033/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.