Tạ Phù Sơ cúi đầu nhìn Chiêu Dương công chúa, cơ thể nàng ấy còn hơi ẩm ướt, nước trên tóc nhỏ giọt xuống, đôi mắt ướt át, phủ một tầng hơi nước mông lung. So với ngày thường hiển nhiên là nhiều thêm vài phần ngây thơ. Tạ Phù Sơ cắn chặt răng, thầm nghĩ không tính toán với nàng ấy. Nàng thu hồi tầm mắt, bước nhanh tới bên cạnh tháp. Lúc đang định buông Chiêu Dương công chúa ra, cái người này lại đưa tay vuốt ve vết cắn của nàng. Một cảm giác tê dại lan tràn từ da thịt đến tứ chi xương cốt. Tạ Phù Sơ run rẩy, sắc mặt lại xấu hổ lúng túng. Nàng trừng mắt nhìn Chiêu Dương công chúa, hiển nhiên là không có chút lực uy hiếp nào. 
"Lý Lệnh Nghi!" Tạ Phù Sơ giả vờ tức giận. 
Chiêu Dương công chúa mới rút tay về, ngáp một cái, lẩm bẩm nói: "Buồn ngủ." Tinh thần bị nước thuốc và châm cứu tra tấn, một khi thả lỏng, đương nhiên cảm giác buồn ngủ sẽ dâng lên. 
Tạ Phù Sơ thở phào nhẹ nhõm, thả nhẹ ngữ điệu nói: "Chờ lau khô tóc đã." Đã đến giờ này, nàng cũng không nhờ người khác giúp. 
Trên y phục đầy vết nước, Tạ Phù Sơ không nhịn được. Đến khi hầu hạ vị điện hạ này xong xuôi, nàng mới bảo Ỷ Ngọc đun nước nóng, gột rửa đi một thân mỏi mệt. 
Tạ Phù Sơ nằm xuống bên cạnh Chiêu Dương công chúa, nhận thấy tay trái mình được người ôm lấy, nàng cười khẽ một tiếng nói: "Sao nàng còn chưa ngủ?" 
"Không buồn ngủ." Chiêu Dương công chúa nhẹ giọng nói. Nàng im lặng một hồi, tựa 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-nu-phao-hoi-doan-menh/997031/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.