Chương trước
Chương sau
Khi nhìn thấy cô gái nhỏ xinh đẹp ngã xuống đất, hai mắt rưng rưng, ​​cô cắn chặt môi dưới.
Thời Nghênh vẫn còn đang bối rối, dựa vào bản năng trở thành hình mẫu đạo đức trong thời đại mới của công ty, cô vén chăn muốn xuống khỏi giường đỡ người dậy.
Kết quả bàn tay vừa vươn ra còn chưa đụng phải cái gì, cô gái nhỏ đã kinh hãi che mặt.
Cái gì zạy trời?
Tôi có phép thuật công kích à? Thời Nghênh càng thêm bối rối.
"Chị ơi, em xin lỗi, sau này em sẽ không gặp Mặc... Không, anh rể, em sẽ không gặp anh rể đâu. Em cầu xin chị đừng bỏ em". Nước mắt chảy dài hai hàng, cô gái nhỏ càng thêm khiến người ta đau lòng.
Rất nhanh, có người xông vào, vội vàng vàng kéo người dưới đất ôm vào trong ngực.
Động tác mượt mà trơn tru, vừa nhìn đã biết là một người dày dặn kinh nghiệm.
Cũng trong vài phút này, Thời Nghênh buộc phải tiếp nhận và tiêu hóa một đoạn cốt truyện nhỏ
"Tiết Thời Nghênh tôi cảnh cáo cô, không được xuống tay với Lộ Bạch, nếu không đừng trách tôi không khách khí." Người vừa tới bày ra vẻ mặt lo lắng và dịu dàng đánh giá cô gái nhỏ từ trên xuống dưới một phen rồi xác nhận vẫn lành lặn, tiếp theo đó quay đầu hung dữ cảnh cáo.
Ôi, nhìn cái khí chất tổng tài này.
"Mạo muội hỏi một câu, anh là ai?" Thời Nghênh đút tay vào trong túi, cố gắng làm cho giọng nói của mình trở nên bình tĩnh một chút.
Trong mắt đàn ông tràn đầy chán ghét, "Cô lại giở trò gì nữa "
Ngược lại Lộ Bạch khóc lóc kể, "Chị làm sao vậy, vừa rồi không phải vẫn tốt sao? Anh ấy là anh rể, anh ấy tên là Lãnh Mặc Hàn. "
Haha, thấy danh tiếng bá đạo tổng tài manh tính đại biểu bị nhục nhã, rồi nghe thấy lời nói ám muội kia chợt thấy được cảnh tưởng cỏ non xanh mướt trên đầu mình
Thời Nghênh cảm thấy lời cô ta là sự thật.
Cô chạm vào cái đầu băng bó, lực đạo không nắm chắc, đau đớn rít lên một tiếng, tức giận từ đáy lòng nổi lên: "Anh đánh à? "
Lãnh Mặc Hàn cực kỳ không kiên nhẫn, cho rằng cô lại giở trò đùa giỡn lạt mềm buộc buộc chặt, châm chọc nói: "Tiết Thời Nghênh, tôi khuyên cô đừng lãng phí sức lực. Hôm nay tôi cũng vẫn có thể nói với cô rằng người duy nhất tôi yêu chỉ một mình Lộ Bạch. "
"Vậy anh kết hôn với tôi để làm gì?" Thời Nghênh còn chưa tiếp thu xong cốt truyện, theo bản năng hỏi ngược lại.
Lãnh Mặc Hàn bị sặc một chút, anh còn chưa kịp mở miệng nói gì mà người trong ngực anh đã bắt đầu khóc, "Thật xin lỗi, chị tha thứ cho em, em thật sự không cố ý, về sau em sẽ rời xa Mặc... anh rể. "
Haiz, xem cô ta nói câu này, cái gì mà chị với không chị, cô nói năng bùi tai, thế thì cô nhảy ra khỏi vòng tay người ta đi
Thời Nghênh trong lòng thở dài, mùi máu chó tràn ngập trong không khí quá nồng.
''Lộ Bạch!'' Lãnh Mặc Hàn ôm người gần hơn một chút, giọng điệu trở nên lo lắng, "Em rõ ràng biết trong lòng anh chỉ có một mình em." Hắn ngẩng đầu hung dữ nhìn chằm chằm Thời Nghênh, "Tôi đã nói bao nhiêu lần, phu nhân Lãnh gia, phu nhân chủ tịch công ty Mạc Sĩ, vợ của Lãnh Mặc Hàn, chỉ có một mình Trần Lộ Bạch. Cô, Tiết Thời Nghênh, một nữ nhân ngực to không não không xứng! "
Ánh mắt Thời Nghênh sáng lên, cúi đầu nhìn xuống áo khoác của mình, lễ phép đáp lại, "Cảm ơn anh đã khen. "
Tuy nhiên, anh vẫn không nói rốt cuộc vì sao phải kết hôn với tôi?
Đây là một quyển tiểu thuyết hiện đại ngược thân ngược tâm, nữ chính bị ép gả cho tổng tài cứu vãn doanh nghiệp gia tộc, ai biết tổng tài vốn dĩ muốn cưới em gái của nữ chính.
Sau đó, có một đoạn hoành tráng như "Người phụ nữ kia, cô đã thu hút sự chú ý của tôi", "Người phụ nữ kia, cô đang chơi đùa với lửa", "Người phụ nữ kia mau truyền máu cho cô ấy", v.v.
Chỉ trong 60 chương, nữ chính trải qua chuyện bị giam cầm, bị hiểu lầm, bị phá thai, bị hãm hại, bị phạm tội, rốt cuộc bởi vì cuối cùng được hòa giải vì nam chính mà rơi nước mắt, cuối cùng vui vẻ sống hạnh phúc bên nhau.
Không,
Cốt truyện quá hôi thối
May mà hiện tại còn sớm, mới sắp phát triển đến hiện trường hôn lễ, Lãnh Mặc Hàn phát hiện ra mình nhận nhầm người, nhưng vì thân thể Trần Lộ Bạch sức khỏe không tốt lại là con riêng ngoài giá thú nên gia đình không đồng ý cho anh ta, mà không thể tiếp tục đám cưới, ngay trong đêm đó bị nữ chính đã đoạn tuyệt quan hệ giữa hai người. Nữ chính bị nhốt ba bốn ngày muốn bỏ trốn, kết quả bị Lãnh Mặc Hàn lỡ tay đẩy đến vỡ đầu ngày hôm sau.
Hai người ở đầu kia rốt cục cũng nói xong lời ngon tiếng ngọt, đã bắt đầu lên tay, trong phòng bệnh trống rỗng không ngừng vang lên tiếng ''chậc chậc''.
Để bảo vệ đôi mắt, duy trì sức khỏe thể chất và tinh thần, Thời Nghênh cảm thấy cần phải lên tiếng, vì thế cô lặp lại câu hỏi một lần nữa.
Đừng nói, mặc dù người đàn ông kia là một con chó, nhưng lúc hung hăng nhìn chằm chằm cô vẫn rất dọa người, "Tiết Thời Nghênh, cô còn có mặt mũi hỏi, nếu như không phải cô cướp vòng tay tôi đưa cho Lộ Bạch, lại đem Lộ Bạch nhốt lại tôi làm sao có thể nhận lầm người. "
Tuy nhiên, hắn vội vàng ngẩng mặt lên, ánh mắt Thời Nghênh quá tốt, đem khóe miệng hắn kéo ra sợi bạc, thấy rõ ràng, Tổng tài trong lúc nhất thời nói lời ác độc đã tự động chuyển hóa thành ''A Ba a ba'' đồ ngốc.
Nhận người còn dựa vào tín vật, tình cảm này của hai người cũng không tốt lắm
Và theo kinh nghiệm quý báu của tôi khi ngâm mình trong máu chó nhiều năm, thì có vẻ như vậy.
Tám phần này là do tiểu đáng thương của anh bịa đặt, ước tính rằng Tiết Thời Nghênh đã cứu anh khi còn nhỏ.
"Tôi nhốt cô ta?" Thời Nghênh cũng không thích nghe lời này của hắn.
Sĩ có thể giết không thể nhục nhã, tuy rằng phía sau Tiết Thời Nghênh bị bắt buộc hàng trí, nhưng nữ chính lúc đầu vẫn rất tỉnh táo, nên cô không thích tên cặn bã này.
''Anh nghĩ cho rõ ràng, rõ ràng là bố tôi ép tôi lấy anh, tôi làm sao có thời gian nhốt cô ta chứ?"
Nói nam chính là đồ ngốc, ngay cả thời gian cũng không chống lại, bug lớn như vậy tác giả cũng không chịu sửa?
Người phụ nữ xinh đẹp trong vòng tay của Tổng tài sững người, lại bắt đầu nhỏ giọng nức nở, "Bố là vì chị, bố cảm thấy Mặc Hàn là một người đàn ông tốt, mới muốn đem chị cưới cho anh ấy. "
Có cái beep ấy, vừa giam cầm lại đánh người, mày gọi đó là người đàn ông tốt hả? Sau này gã còn muốn moi nội tạng của ông đây, đây gọi là gì mày biết không? Cố ý hại người đấy! Việc này phải ngồi tù đấy, còn đàn ông tốt à
"Sao vậy, cô không nhìn thấy bố đối xử với tôi như vậy sao?"
Nhốt lại cho bà đây, biết đây là gì không? Bạo lực can thiệp vào quyền tự do hôn nhân cũng phải chịu trách nhiệm hình sự.
Phi, một đám người mù pháp luật.
Trần Lộ Bạch không biết chị gái này đang phát thần kinh cái gì, chỉ theo lời cô nói, "Tuy rằng bố hung dữ một chút, nhưng bố thật sự là vì tốt cho chị. "
"Đem bà...Giam tôi lại, không cho ăn cơm, không cho nói chuyện? "
Lãnh Mặc Hàn không biết trong đó có chuyện như vậy, "Cái gì? "
Trần Lộ Bạch thầm nghĩ tệ hơn, bàn tay nhỏ bé nắm lấy quần áo trước ngực hắn, khóc càng thêm lê hoa đái vũ, quả thực thu hút được một trận dỗ dành từ người đàn ông.
Thời Nghênh bị phiền một cái đầu hai cái lớn, "Đừng khóc, cô muốn như thế nào, cô có thể nói được hay không? "
Trần Lộ Bạch lắc đầu, "Không, em không muốn làm gì, em hy vọng chị hạnh phúc, em hy vọng Mặc Hàn có thể đối xử tốt với chị. "
Ừm, nghe có vẻ kỳ lạ.
"Vậy cô có thể rời khỏi vòng tay của anh rể mình được không?" Thời Nghênh ở phương diện âm dương quái khí này còn chưa gặp qua đối thủ như này
Trên mặt Trần Lộ Bạch huyết sắc phai sạch sẽ, thân thể nhỏ bé run rẩy, giống như một giây sau sẽ nứt nẹo, "Đúng... Em xin lỗi. "
Thân thể của cô thật sự không tốt, đều là như thế này, còn cùng nam chính chó sủa ác liệt như vậy sao?
Thời Nghênh kế thừa ký ức của nguyên chủ, tất nhiên vô cùng ấn tượng về "thanh xuân vườn trường" mà nguyên chủ đụng phải.
Không coi bệnh nhân là bệnh nhân, tôi nghĩ trạng thái của hai người đều có thể bị một roi da nhỏ đánh gãy.
Người đẹp chịu ủy khuất, đã đến lúc cẩu nam chính phát huy tác dụng, Lãnh Mặc Hàn mạnh mẽ kéo người về trong ngực, "Tiết Thời Nghênh cô quậy đủ chưa? "
Ha, bà đây xin mày đấy, bà đây thâu đêm chỉ để nghe hai đứa chúng mày nam nam nữ nữ ép buộc ỷ lại bày tỏ lòng chung thủy với nhau thôi.
Thời Nghênh cảm thấy bài viết này đã không còn là vấn đề tam quan, mà là chỉ số thông minh có vấn đề.
"Được rồi, cô ấy không nói, vậy anh nói xem, anh muốn thế nào đi''
Lãnh Mặc Hàn đối với sự thỏa hiệp của cô rất hài lòng, nhưng ánh mắt chán nản của cô ta rơi vào mắt sinh ra vài phần không đành lòng
Công bằng mà nói, Tiết Thời Nghênh so với người trong ngực bộ dạng càng đẹp hơn, nhưng quá bướng bỉnh quá kiêu căng, khiến người ta đau đầu. Bất giác, giọng diệu của hắn cũng chậm lại một chút, "Bệnh tình của Lộ Bạch cô cũng biết, chúng ta cần tủy xương của cô. "
Có lẽ mọi người chỉ biết bệnh bạch cầu là một loại bệnh, nên ai cũng biết bắt ép người ta phải hiến tủy.
À, không phải tác giả này hơi "am hiểu" một chút, cho nên phía sau còn sắp xếp tiểu đường nhiễm trùng, yêu cầu nguyên chủ đào cái thận.
Tôi sẽ nói, một đám người mù pháp luật.
"Cho nên thì sao?"
"Sau đó tôi sẽ cùng cô ly hôn, với điều kiện, cổ phần Tiết gia tôi sẽ không lấy về." Lãnh Mặc Hàn cảm thấy mình đã tận tình tận nghĩa, bọn họ kết hôn là ký kết hiệp định trước hôn nhân, ly hôn Tiết Thời Nghênh một xu cũng không lấy được, thậm chí Tiết Thức cũng sẽ rơi vào trong tay hắn.
Xem lại chính mình tới cái gì cũng không vớt được, sau đó lại còn trở thành người phụ nữ còn trẻ đã ly hôn. À, không đúng, nói phụ nữ trẻ không ổn lắm, ly hôn vẫn là xử nữ
"Chúng ta ly hôn trước được không?" Thời Nghênh hỏi.
"Không thể." Ca phẫu thuật cấy ghép tủy xương vẫn chưa được sắp xếp, nếu cô ấy đổi ý vậy mình đến nơi nào tìm người.
Thời Nghênh gật gật đầu, "Tôi hiểu rồi, không hiến tủy không ly hôn. "
Mặc dù lời nói khó nghe, nhưng điều này rất chi là hợp lý.
Lãnh Mặc Hàn gật đầu, ý thức được cách làm của mình vô nhân đạo lắm, "Tôi còn có thể bồi thường cho cô một khoản tiền...''
Thời Nghênh vẫy tay ý bảo hắn có thể ngừng nói, "Lãnh tiên sinh đúng không, xin chờ một chút. "
Lãnh Mặc Hàn không biết cô muốn làm gì, trơ mắt nhìn cô đi tới bàn y tá, mượn điện thoại di động.
Trần Lộ chớp mắt cũng quên khóc, không biết cô làm cái quỷ gì.
Cô buông điện thoại xuống, nói lời cảm ơn với y tá đang thất thần, sau đó ngồi trên ghế hành lang lẳng lặng chờ
Rất nhanh hai người mặc đồng phục cảnh sát đi tới, người đi đầu với đường nét tinh xảo, mặc đồng phục cảnh sát cao và thẳng, thấp giọng hỏi: "Ai báo cảnh sát?''.
Tiết Thời Nghênh, đang liếm nhan sắc của anh chàng đẹp trai thì nhấc tay lên, "Tôi. "
Anh chàng đẹp trai chân dài đi tới hỏi: "Có chuyện gì xảy ra vậy".
Thời Nghênh chạy vào trong phòng bệnh không thể hiểu nổi hai kẻ ngốc đang ôm lấy nhau kia là tình huống gì, "Có người giam cầm bất hợp pháp. "
Lãnh Mặc Hàn:...
"Vậy cô đây là?"
"Thừa dịp bọn họ vụng trộm chui ra." Thời Nghênh nghĩa chính nghiêm từ.
Vẻ mặt của cảnh sát kia rất... Một lời khó nói hết.
Anh chàng đẹp trai vẫn bình tĩnh như cũ, lấy ra hai bộ còng tay, đi tới trước mặt Lãnh Mặc Hàn, "Hai vị nghe thấy chưa, mời đi một chuyến. "
Trần Lộ Bạch làm sao đã từng thấy qua tình huống này, vội vàng chui về phía sau Lãnh Mặc Hàn, "Mặc Hàn...''
Bộ dạng sợ sệt nhút nhát làm bộ làm tịch kia dễ kích thích dục vọng bảo vệ của người ta nhất.
Lãnh Mặc Hàn không hổ là nam chính bị mù thuận lợi mắc câu, vỗ nhẹ lưng cô dỗ dành, sau đó sắc mặt trầm xuống, "Tôi xem mấy người ai dám! Anh có biết tôi là ai không? "
Vệ sĩ chờ hành lang cũng vây quanh, tất cả đều là những người đàn ông to lớn, mặc âu phục giày da đeo kính râm, hung ác không chịu nổi.
Hazzz
Anh chàng đẹp trai không chút động lòng nào mà còng tay vào cổ tay Tổng tài, giống như lơ đãng sờ bên hông, giọng điệu bình thản, "Một kẻ tình nghi phạm tội "
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.