Cuối cùng thì chuyến xe đi đón vợ cũng thành công như mong đợi của người đàn ông. Hiện tại xe đã dừng trước cửa sảnh chính, nhưng trước khi đi vào nhà, Hàn Thương Nguyệt vẫn để lại một câu:
"Tôi muốn chúng ta ngủ riêng tới khi nào anh thật sự chứng minh được bản thân đã chấm dứt hoàn toàn với người đó."
"Được thôi! Nhưng trước tiên em phải thay đổi cách xưng hô đi đã, đừng hở tí là tôi này tôi nọ, nghe chẳng có chút tình cảm nào." Ngôn Việt Kỳ cũng không chịu thua.
"Nói tôi, sao anh không nhìn lại mình đi. Có bao giờ nói chuyện ngọt ngào với tôi được một câu nào chưa?"
So về trình đấu khẩu, Ngôn Việt Kỳ căn bản không thể vượt mặt Hàn Thương Nguyệt. Giờ là bị cô nói cho cứng họng cả rồi, cũng may đúng lúc đó có điện thoại của Yến Quang Nhu gọi tới mới tạm thời cắt đứt cuộc đôi co, mà cô vẫn kịp nhìn thấy người gọi là ai, nên lại tiếp tục bất mãn lên tiếng mỉa mai:
"Đấy, vắng nhau lâu quá nên người ta lại tìm tới rồi." Nói xong, Hàn Thương Nguyệt liền thẳng thừng bước xuống khỏi xe, đi vào nhà.
Cô không để ý đến sắc mặt của người bên cạnh cũng đâu có hào hứng gì khi nhận được cuộc gọi của tình nhân, mà hắn đang cau mày, không vui khi bắt máy.
"Có chuyện gì vậy?" Thái độ này của hắn chính là lạnh lùng, chán ghét.
Và người ở đầu dây bên kia vẫn không quan tâm, mà truyền qua giọng nói yếu ớt:
[Anh có thể đến chỗ em một chút được không? Tự dưng em thấy mệt quá, cứ như sắp không thể thở nổi nữa vậy.]
Nhận được thỉnh cầu, việc đầu tiên Ngôn Việt Kỳ làm là xem lại đồng hồ, rồi mới trả lời:
"Giờ này muộn rồi, ra ngoài không tiện. Em nằm nghỉ đi, để anh gọi bác sĩ tới."
[Không tiện, hay anh không muốn gặp em? Ngôn Việt Kỳ, anh hết thương em rồi đúng không?]
Bên kia, giọng Yến Quang Nhu đã nghẹn ngào như sắp khóc, khiến hắn nghe thấy lại bất giác mủi lòng. Dù sao bên nhau cũng không phải một thời gian ngắn, giờ muốn cắt đứt cũng phải từ từ, ít nhất không để đối phương tổn thương.
Nói cho cùng, thì Yến Quang Nhu cũng là người hắn thương và từng thương...
"Được rồi, anh sẽ qua đó ngay."
Quyết định xong, Ngôn Việt Kỳ tắt điện thoại và định quay đầu xe đi đến chỗ Yến Quang Nhu, thì đúng lúc xe vừa khởi động lại xuất hiện bóng dáng của Quản gia lật đật chạy ra. Thấy bà ta có vẻ khẩn trương, hắn liền hạ kính xuống.
"Thiếu gia, cô Thương Nguyệt ngất xỉu rồi."
"Ngất ở đâu? Mà tự nhiên sao lại ngất được?"
"Cô ấy ngất trong phòng khách, còn nguyên nhân thì tôi không biết. Thiếu gia mau vào xem sao đi."
Thế là chiếc xe vừa khởi động lại bị chính tay hắn tắt đi. Từ quyết định tới chỗ Yến Quang Nhu, giờ chuyển thành chạy vào nhà với Hàn Thương Nguyệt.
Lúc vào tới phòng khách, thấy cô nằm bất tỉnh trên sàn nhà lạnh ngắt đã khiến hắn hoảng hồn, chỉ biết phải nhanh chóng tới đó bế cô ra xe để đưa vào bệnh viện. Nhưng chưa ra tới xe, thì Hàn Thương Nguyệt đã tỉnh lại, cô kéo nhẹ vạt áo của người đàn ông, rồi khẽ nói:
"Em không sao, anh đưa em lên phòng nha!"
Nói rồi, cô liền chủ động nép mặt sát vào vòm ngực ấm áp của hắn ta, hai tay quàng qua cổ ôm lấy một cách âu yếm.
Mà lúc này, màn kịch mỹ nhân kế của cô lại thành công thao túng tâm lý đối phương. Câu nói ngọt ngào như mật và hành động gần gũi kia, chính là luồng điện tác động vào con tim khiến nó rung lên.
Hắn quay đầu, bế cô về phòng mà quên mất rằng điện thoại của mình vẫn ở trong xe và có người đang chờ đợi mỏi mòn.
Lên tới phòng riêng, cô được người đàn ông ấy nhẹ nhàng đặt lên giường, chu đáo đắp chăn cẩn thận, rồi hắn còn tận tụy vén tóc mềm rơi trên bên má cô ra sau man tai cho khỏi gây khó chịu.
"Đỡ hơn chưa? Có cần gọi bác sĩ tới không?"
Tất nhiên Hàn Thương Nguyệt sẽ lắc đầu từ chối. Bởi vì, cô có bị sao đâu mà thăm với khám. Nhưng dù không sao, thì vẫn phải diễn cho tới.
"Chỉ cần có anh bên cạnh là đủ rồi!"
Tự dưng nghe cô nói xong, Ngôn Việt Kỳ lại bật cười. Cứ như hắn đã nhìn thấu tâm tư của cô gái này rồi vậy, chỉ là hắn sẽ không vạch trần, trái lại còn nhiệt tình phối hợp.
"Ừm! Em ngủ đi."
"Nhưng anh hứa không đi đâu nữa, thì tôi mới ngủ." Lần đầu tiên Hàn Thương Nguyệt nũng nịu với hắn.
Kiểu này thì đốn ngã con tim Ngôn Việt Kỳ thật rồi. Cô đang đáng yêu hết phần thiên hạ, làm hắn chẳng nỡ chối từ bất cứ một yêu cầu nào.
"Tôi hứa! Ngoan, nhắm mắt ngủ đi."
"Khoan đã! Anh đưa tay ra đi."
Tuy không biết đối phương sẽ làm gì, nhưng hắn vẫn đưa tay ra. Sau đó, khi bàn tay ấy bị nắm lấy, hắn mới biết mục đích của cô là gì.
"Phải nắm như này, mới an tâm được." Nói rồi, Hàn Thương Nguyệt mới chịu nhắm mắt.
Sau khi chứng kiến tất cả từng lời nói đến hành động của cô, Ngôn Việt Kỳ chỉ biết trưng ra nụ cười bất lực tựa chút nuông chiều.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]