Chương trước
Chương sau
“Người tiểu nữ muốn tố cáo là Tam Vương gia”

Ngân Trúc tự tin nhìn thẳng vào Thái hậu và nói không một chút sợ sệt. Đây là bước thứ 2 của cô trong việc giành lại lợi thế của mình, nhất định không thể sơ suất được.

Mọi người – kể cả Thái hậu và Ngao Ứng Thiên – đều không giấu sự kinh ngạc vì lời nói của tiểu mỹ nhân nhà họ Hồng này, ai lại dám tố cáo người có quyền lực thứ 2 chỉ sau hoàng đế chứ? Chưa kể Tam Vương gia còn là một người được lòng Thái hậu, nhờ có sự hậu thuẫn đằng sau của người nên Ngao Thiếu Phong mới có thể đường hoàng trụ lại kinh thành và tạo cán cân long hổ song đấu với đương kim hoàng đế - Ngao Ứng Thiên.

Ngao Thiếu Phong vẫn giữ gương mặt bình thản chờ đợi lời nói tiếp theo của Hồng Ngân Trúc, chàng hành động vốn dĩ rất kín đáo, ngay cả số ngân phiếu nàng ta hối lộ chàng khi xưa, chàng đã có phương cách đối phó không để hoàng huynh lợi dụng cơ hội này nắm điểm yếu. Vốn dĩ chàng là người làm chuyện lớn, không cần vì những lợi nhỏ của Hồng gia kia mà khiến bản thân rơi vào thế bế tắc.

Kiều Mai nhìn phong thái của Ngân Trúc, nàng nói không giận và không một chút ganh tỵ với lợi thế của cô ta ngay lúc này là nói dối nhưng không hiểu sao nhìn gương mặt tự tin kia nàng lại không cảm thấy giận và phẫn ức như khi xưa chứng kiến sự ngây thơ của nàng ta. Dù sao đi nữa thì nàng cũng muốn xem kịch hay trước mắt… ai giết ai cũng được, nàng không quan tâm nhưng chỉ cần đôi cẩu nam nữ này sống không yên thân thì nàng đã đủ hạnh phúc. Tuy nhiên, người thanh niên tháp tùng ả tiện tỳ đó… 

Kiến Bang nhìn phản ứng căng thẳng cuả mọi người thì cảm thấy có chút buồn cười, chàng chả mấy khi về cái hoàng cung chết tiệt này vì quá buồn chán và quá lễ nghi nhưng giờ nghĩ lại cũng có khối chuyện hài hước để xem. Bất giác chàng liếc nhìn phản ứng của tiểu mỹ nhân bên cạnh và bắt gặp nụ cười thoáng qua của nàng ta – một nụ cười mà chàng chưa từng thấy trên mặt của Phương Kiều Mai này bao giờ, sau đó Kiến Bang lại nhìn Tam đệ của mình, thằng nhóc này thật sự đã làm gì mà khiến cảm tình nàng ta dành cho nó mãnh liệt như thế. Thật thú vị!

Thiên Bình nhìn phản ứng kịch tính của mọi người thì đưa ly rượu lên môi khẽ lắc đầu. Tam huynh của chàng là người chỉ đứng sau hoàng đế và chiến công lẫy lừng chắc chắn dù có thế nào cũng chẳng có gì xảy ra, còn tiểu cô nương đó huynh nhìn thì chắc chắn 10 phần là muốn gây ấn tượng với như cách Phương Kiều Mai tự đâm mình để tiếp cận huynh ấy. Chính vì thế, chàng chả bao giờ muốn ở cái chốn đầy thị phi này, rất phiền toái. Tuy nhiên, có vẻ như có người khác cảm thấy thú vị rồi. Bất giác chàng thấy bóng người lướt qua, Thiên Bình khẽ đứng dậy không để kinh động mọi người, thật may mắn là chàng luôn chọn vị trí tầm thường và xa trung tâm nhất.

Ngân Trúc thấy kịch tình slow motion sặc mùi “Cô dâu 8 tuổi” mình tạo ra thì cười thầm trong lòng, cô vội quỳ xuống tỏ vẻ ức uất một cách nũng nịu nói tiếp.

“Vương gia thật quá đáng, để mừng đại thọ của Thái hậu, tiểu nữ có chút lòng thành muốn đóng góp mà ngài ấy lại không đồng ý!” 

“Phong nhi, chuyện này là sao?” – Thái hậu khẽ lướt mắt lên Thiếu Phong và hỏi.

Ngao Thiếu Phong có chút không hiểu ý của cô gái này, chàng vẫn giữ thái độ bình thản và tìm cách ứng đối nhưng chưa kịp nói thì Ngân Trúc lại nói tiếp.

“Vương gia người thật quá đáng, người ta đã có lòng muốn tặng hậu lễ cho Thái hậu thế mà người lại cứ nói chuyện này thật không tiện và từ chối mãi. Nhờ có thánh ân của Thái hậu và Hoàng thượng mà Hồng gia của tiểu nữ mới có thể an cư lập nghiệp, sao lại không đóng góp gì cho quốc gia lại được.”

Tam Vương gia vội quỳ xuống – “Phong nhi có tội!”. Tiểu mỹ nhân này quả thật là một hồ ly tinh, nàng ta và Kiều Mai quả là một chín một mười mà. Chàng đưa một tờ giấy cho tên Thái giám mang lên cho Thái hậu cùng Hoàng huynh và nói tiếp – “Chỉ là Phong nhi cảm thấy Thái hậu người nhận một hậu lễ quá lớn như thế thật không hay và dễ gây đàm tiếu thiên hạ nên đang tìm một dịp thích hợp hơn để xung vào quốc khố.”

Một món quà tặng 2 lần nghe có hơi đê tiện một chút nhưng rõ ràng là một mũi tên trúng bốn con nhạn. Thứ nhất, xung vào quốc khố sẽ giải quyết vấn đề của quốc gia thì đương kim hoàng thượng sẽ hài lòng. Thứ hai, Thái hậu sẽ nở mày nở mặt vì có người kính trọng mình như thế và đặc biệt mà kịch này diễn ra ngay trong đại thọ của người; có địa vị mẫu nghi thiên hạ, có những hoàng nhi hiếu thuận lại được thiên hạ tôn thờ, bà ta có thiếu gì? Thứ ba, dù tên Ngao Thiếu Phong này ói tiền ra chắc cũng đau bụng lắm nhưng hắn vẫn giữ được mặt mũi là một người biết suy nghĩ trước sau cho thuận tình hợp lý; nói chung Ngân Trúc cô chỉ cần hậu thuẫn Thái hậu và đương kim hoàng thượng là được, tên soái ca này từ từ cô tìm cách triệt tiêu hắn sau chứ hắn là Vương gia chiến công hiển hách, Thái hậu và hoàng đế đau có khùng mà nghe lời con gái một thương gia như cô mà trị tội hắn hối lộ chứ? Nhìn vào sự tự kỷ luật cho tội tham nhũng của Việt Nam thì ta có thể biết 4 từ “con ông cháu cha” quyền lực cỡ nào. Thứ tư là marketing truyền miệng cho Hồng gia cô đồng thời lấy lòng của Chính quyền – Ngao Ứng Thiên – tạo nhiều thuận lợi cho việc làm ăn của Hồng lão gia hơn, món quà này chắc chắn Hồng lão gia sẽ rất thích. Còn Ngân Trúc cô giờ chỉ đóng vai ngây thơ không hiểu chuyện là được, bí quá có lộ cái mặt hồ ly cũng là chỉ có Ngao Thiếu Phong thấy, cô sẽ xử hắn sau.

Ngao Ứng Thiên cười lớn giải vây cho mọi người – “Ha ha ha, thì ra chỉ là hiểu lầm thôi.”

Thái hậu liếc nhìn hậu lễ của Ngân Trúc thì có chút bất ngờ và mỉm cười hài lòng – “Hồng gia thật có lòng nhưng ta thật không thể nhận hậu lễ này dưới tư cách cá nhân được.” 

Ngân Trúc tỏ vẻ ngây thơ vô số tội – “Tiểu nữ ngu muội không biết…”

“Số ngân lượng này ta sẽ xung vào quốc khố dưới tư cách là Hồng gia trang đóng góp!” – Thái hậu nói tiếp, thật sự bà rất hài lòng trước biểu hiện của nhất đại phú thương này.

“Nếu Thái hậu không chê tiểu nữ không hiểu chuyện thì tiểu nữ có một suy nghĩ…”

“Hồng tiểu thư cứ nói!”

Cô quyết định kết hợp chế độ quân chủ Anh cùng hoạt động từ thiện đậm chất xã hội của Bill Gates làm một – “Nếu được thì người có thể cho tiểu nữ lập một quỹ đại diện người giúp đỡ cho những người cần hỗ trợ trong thiên hạ? Tiểu nữ hy vọng phúc đức của Thái hậu ngày một lan rộng hơn.”

Ứng Thiên, Thiếu Phong đều ngẩn người vì ý tưởng của tiểu mỹ nhân này. Tại sao 2 người lại không nghĩ ra sớm hơn? Một quỹ mang tên giúp đỡ từ thiện nhưng thật tế là huy động vật lực và tài lực thiên hạ, đồng thời thống nhất giới thương gia lại – những người đóng góp nhiều nhất cho quốc khố. Chỉ cần nắm được thương nghiệp thì đồng thời nắm được mạng lưới trải rộng của nó phục vụ cho mục đích chính trị của mình. Thật sự, chàng phải đi trước huynh/đệ của mình một bước.

“Ta rất cảm kích tấm chân tình của Hồng tiểu thư, tuy nhiên đại thọ vẫn chưa kết thúc…” – Ngao Ứng Thiên lên tiếng – “Nếu nàng không ngại thì ngày mai ta sẽ cho người đón nàng vào tẩm cung của Thái hậu cùng người hàn huyên…”. Chàng nhất định không từ bỏ cơ hội kết giao cùng Hồng gia – đệ nhất phú thương - họ sẽ là bàn đạp cho chàng thống nhất thiên hạ và loại bỏ thế lực của Tam đệ mình – Ngao Thiếu Phong.

Ngao Thiếu Phong im lặng, quả là đại huynh chàng cũng có chung tư tưởng với chàng. Chàng nắm được giang hồ, triều đình nhưng chưa chắc có thể điều khiển thiên hạ; nếu đại huynh kết giao cùng Hồng gia thì chắc chắn lợi thế sẽ nghiêng về người. Tuy nhiên, làm thế nào để thuyết phục Hồng Ngân Trúc kết giao cùng chàng?

Ngân Trúc có phần không hiểu sao tên Ngao Ứng Thiên này làm cụt hứng thế này, rõ ràng cái quỹ này rất hay mà, có thể làm từ thiện giúp hắn đỡ tốn khối tiền cho việc cứu trợ. Mà thôi, hắn cho người đón nàng vào cung nghĩa là có ấn tượng tốt; ngày mai tính tiếp.

Phương Kiều Mai nhìn phản ứng đương kim hoàng thượng, phụ thân của mình và Ngao Thiếu Phong thì đoán được tâm ý từng người. Rõ ràng đây là trò chơi ai đi trước sẽ giành lợi thế, nàng biết phụ thân mình trung thành với Hoàng đế nhưng trận chiến này rõ ràng là người không nên can thiệp, song hổ tranh đấu, kẻ thiệt là người xung quanh. Đoạn nàng khẽ nhìn Hồng Ngân Trúc, tại sao cô gái này lại nghĩ ra diệu kế như vậy? Hồng Ngân Trúc nàng biết chắc chắn không phải kẻ thâm sâu và có thể nghĩ ra thứ như vậy; bên cạnh đó, chuyện này hoàn toàn không có trong ký ức của nàng. Kiều Mai liếc nhìn xung quanh, người thanh niên hộ tống ả ta đã biến mất, nàng muốn người đó quy thuận nàng, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất và quan trọng hơn, nàng còn nợ chàng ta một ân tình.



“Có kẻ bám theo…” – Diệc Ưng nghĩ thầm, anh cứ tưởng màn kịch đầy kịch tính của nha đầu kia sẽ thu hút chú ý của mọi người chứ. Cẩm y vệ ở nơi đây không ai có thể làm đối thủ của anh được, đúng là hoàng cung này lắm kẻ thâm tàng bất lộ mà. Đôi chân anh đang phi thân thì bỗng chậm dần và nhảy xuống 1 mái nhà. 

Thiên Bình thấy hắc y bỗng mất hút thì vội nhảy xuống và tìm. Bất chợt 1 bàn tay lướt qua cổ chàng.

“Ta thật bất cẩn!” – chàng nói như không có gì – “Ngươi thay đổi y phục nhanh thật!”

Diệc Ưng nói không bất ngờ là nói dối, kẻ này quả là võ công không hề tệ để nhận ra “khí” của anh. Chỉ có bậc thường thừa mới có thể bắt kịp đệ nhất sát thủ và cảm nhận được khí của anh, xem ra thiên hạ này không chỉ có Ngao Thiếu Phong, Hoa Mộc Thủy hay Kiều Chi Thượng là xứng danh đối thủ của anh mà còn có kẻ này.

“Ngươi hoàn toàn không có “khí”.” – Diệc Ưng nói tiếp, giờ anh mới nhận ra kẻ này hoàn toàn rất vô vị, không có chút cảm giác nào khi tấn công hắn. Cường khí? Không. Yếm khí? Không. Sát khí? Không… thậm chí chút cảm giác sợ hãi cũng không có. Hắn như một ly nước rất vô vị!

Bất chợt một phi dao phóng đến, Diệc Ưng ngay lập tức buông Thiên Bình ra và né tránh kịp thời. Chà, ngược lại với thanh niên kia, kẻ này quả thật sát khí rất đặc.

Tào Thức vội chạy lại đỡ chủ nhân mình – “Bát gia, người không sao chứ?”

Thiên Bình mỉm cười – “Không sao, nhờ ngươi đến kịp thời!”

“Ngươi là ai” – Tào Thức vội rút kiếm ra thủ thế, gương mặt không giấu sự phẫn nộ. Chàng không bao giờ cho ai làm hại chủ nhân của chàng. “Sao dám làm càng chốn hoàng cung này?”

“Đại thọ Thái hậu, không nên kinh động!” – Thiên Bình bình thản nói – “Nếu hắn là thích khách thì đã tấn công Thái hậu và hoàng huynh ta khi nãy.”

“Kẻ này thật sự không bình thường.” – Diệc Ưng nghĩ thầm, hắn ta bình tĩnh đến đáng sợ và không khí xung quanh hắn hoàn toàn đối lập Cẩm y vệ kia – không có gì cả, rất đơn thuần.

Thiên Bình trấn an Tào Thức, người mà chàng thấy có vấn đề hơn là hắn chứ không phải kẻ theo Hồng gia đại tiểu thư kia. Tại sao hắn lại ở đây vào lúc này? Không phải hắn được giao nhiệm vụ huấn luyện Cẩm y sao? Lúc này, nơi hắn ở nhất định không phải ở khu vực này trừ khi hắn đang làm chuyện bí mật nào đó và vô tình xuất hiện ở nơi này… Chàng là chủ nhân của hắn, hắn không nghe lệnh và không báo cáo cho chàng mà làm việc bí mật như vậy nhất định chỉ có một người có thể ra lệnh. Cái hoàng cung này thật là loạn và cực kỳ không hợp kẻ bình thường như chàng.

“Ngươi không được phép làm bị thương người này!” – Tào Thức gằn giọng, nếu chàng đến trễ nhất định Bát gia sẽ bị giết. 

Thiên Bình bình thản hỏi Diệc Ưng – “Ngươi không giống những người trong giang hồ ta từng gặp?”. Chàng không kết giao giang hồ nhiều như Tam huynh nhưng cũng đủ để nhận biết Hắc – Bạch đạo.

Diệc Ưng trả lời bang quơ, hoàn toàn không để tâm Cẩm y vệ đang lăm lăm kiếm muốn chém mình – “Ngươi còn đặc biệt hơn, không có chút màu sắc gì cả” – giờ hai đánh một không chột cũng què, anh mà chuồn thì Cẩm y kia sẽ không tha còn giao đấu thì sẽ kéo những tên khác tới còn phiền hơn. Đúng là từ ngày theo nha đầu Ngân Trúc kia gặp chuyện gì cũng không thuận lợi.

“Còn ngươi có màu của cả hai” – Tào Thức lên tiếng. Võ công hắn ma quái nhưng không phải xuất phát tà đạo mà mang dấu ấn một môn phái dù rất ít.

“Không màu không tốt sao? Không phải lo sợ chuyện gì cả?” – Thiên Bình nói không giấu sự ngây thơ – “Ngươi đang tìm kiếm gì phải không?”

Diệc Ưng mỉm cười ngây thơ lại – “Ta muốn tìm màu vàng, đi hầm xí!”

Tào Thức ngẩn người ra trước câu trả lời ai cũng biết là vớ vẩn này của thanh niên trước mặt. Thiên Bình ôm bụng cười trước câu đánh bài chuồn của tên này, anh nói – “Ngươi nhầm đường rồi!”. Dù sao đại thọ Thái hậu, chàng không muốn kinh động mọi người và nếu kẻ này không làm hại người hoàng tộc, chàng không nhất thiết ép người ta đến đường cùng.

Cuối cùng cũng đánh bài chuồn được, Diệc Ưng thở phào nhẹ nhõm. Trước khi đi, anh khẽ nói với Bát gia kia - “Cuộc đời ngươi vô vị quá, trong thiên hạ có cả khối màu thế mà chỉ giam mình trong 3 màu – đen, trắng và vô sắc.”

“Sao người thả hắn?” – Tào Thức không hiểu nổi chủ nhân mình, người luôn không phòng bị như vậy.

Thiên Bình im lặng ngẫm nghĩ lời nói của tên hắc y nhân. Giờ đến người bên cạnh chàng còn chả biết màu sắc của họ - Kiều Mai, Tào Thức, hoàng huynh và Thái hậu - nói chi đến màu sắc của chính mình?



“Nè, ngươi biến đi đâu tối nay vậy?” – Ngân Trúc ngồi trên xe ngựa ló đầu ra hỏi Diệc Ưng đang cưỡi ngựa, chả biết hắn biến đi hồi nãy, đến cuối buổi mới về không chứng kiến kịch hay của cô.

“Hầm xí… ta bị chột bụng!” – anh trả lời ngon ơ – “Kịch tình ta trong đó cũng dữ dội không kém gì ngươi đâu.”

Cô nhăn mày lại, tên này quả thật rất thô bỉ, chuyện trong toa lét mà kể với gương mặt bình thản như vậy chứng tỏ da mặt hắn cực dày – “Kinh tởm quá đi!”

“Ngươi có dám thề với ta cả đời ngươi chưa bao giờ chột bụng không hả?” – Diệc Ưng hỏi – “Cái đó là chuyện tự nhiên”. Nói nhảm với nha đầu này cũng làm anh nguôi ngoai chuyện thăm dò thất bại khi nãy.

“Dơ bẩn quá, mà ta được vé mai vào hoàng cung tiếp rồi đó!” – cô thật tình không muốn biết diễn biến trong toa lét của hắn – “Đương kim hoàng thượng đích thân mời đó nha”. 

“Nha đầu, giữa ba màu hắc, bạch và vô sắc. Ngươi chọn màu nào?” – nhắc đến đương kim hoàng thượng bất chợt Diệc Ưng nhớ bát gia khi nãy.

Ngân Trúc nhanh nhảu đáp – “Vớ vẩn, cả thế giới này có mấy tỷ màu mắc quái gì chỉ chọn 3 màu chán ngắt đó chứ. Với lại ta khoái màu nào cũng phối hơn.” – cô cười hồn nhiên đáp.

“Quả nhiên là người đó!” - Kiều Mai nghĩ thầm, nàng cố tình cho người hầu đi đoạn đường này để gặp mặt người thanh niên đó thêm một lần nữa. Chuyện này đã nợ người ta dù kiếp này hay kiếp trước thì nhất định sẽ trả. Tuy nhiên, nhiều biểu tình vui đùa của người đó và Hồng Ngân Trúc kia, quan hệ họ quả thật rất tốt; chuyện này ngoài dữ liệu của nàng.



“Ca ca ngốc!” – Tiểu Diệc phùng má lại nói – “Vào đó chắc chắn là thám thính rồi. Mà hắn có thấy huynh không hả Đại Thành?”

“Ta làm nhiệm vụ giúp minh chủ nên ẩn mình, thiết nghĩ Ưng huynh đệ không nhận ra ta.”

Cô ngẫm một lát rồi mỉm cười ranh ma – “Vậy đối thủ ta là người tham gia thọ yến nhỉ? Nếu vậy là con nhà quan lại rồi phải không?”

Đại Thành biết mình lỡ lời vội rút lại bào chữa – “Không, tiểu Diệc đừng nghĩ nhiều”. Tiểu Diệc này độ khát máu chỉ hơn chứ không kém đại huynh nàng ta, chỉ e cô ta tìm hiểu danh sách và giết hết những nữ tử tham dự thì khổ. Kiều Mai kia có chuyện gì thì chàng nhất định không yên thân với Minh chủ.

“Vậy đúng rồi!” – cô mỉm cười.

“Muội đừng làm bậy!”

Cô vội vẹo má Đại Thành mỉm cười ranh ma – “Với huynh ta khát máu vậy sao?”

Đại Thành gật đầu.

Tiểu Diệc giận dữ vẹo mạnh hơn – “Đáng ghét, ta sẽ trừng trị huynh vậy!”. Cô cố tỏ vẻ bình thường như mọi ngày, ca ca cô tại sao cứ tìm hiểu chuyện quá khứ. Dù sự thật như thế nào thì không phải chính bản thân sẽ là người đau khổ hơn sao? Là sát thủ đáng ra huynh ấy phải hiểu chuyện chém giết vốn dĩ chỉ quy ra 2 chữ “quyền” và “tài”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.