Tiểu Diệc nhìn túi bạc vừa thắng trong sòng bạc không khỏi cười thầm, xem rat ay nghề cờ bạc của cô không hề lục đi mà càng ngày lại cao tay hơn. Bất chợt phía trước xuất hiện hai tên hộ pháp cao đồ sộ, đôi mắt dữ tợn nhìn cô, giọng chúng ồm ồm vang lên:
“Tiểu cô nương có thể nán lại một chút? Ông chủ của chúng tôi có chuyện muốn nói.”
“Không hứng thú!” – Tiểu Diệc thản nhiên nói, tay vẫn cầm chắt túi bạc trong tay. Xem ra chuyện cô thắng lớn đã làm kinh động ông chủ sòng bài này nhưng bọn người này tìm nhầm người nói chuyện rồi.
“Rượu mời không uống mà uống rượu phạt hả nha đầu này!”
Một tên tiến tới nhấc bổng người tiểu nha đầu 12, 13 tuổi ăn mặc ky quái lên và đưa ra cửa sau. Mọi người trong sòng bài hoàn toàn không để tâm chuyện đang xảy ra, ngày nào mà chẳng có vài kẻ không biết trời cao đất dày đến đây lừa tiền gây sự nên đây như là chuyện cơm bữa.
Tiểu Diệc nằm vắt vẻo trên vai tên hộ pháp khổng lồ không buồn phản ứng – “Đã nói hôm nay không hứng thú mà!” – cô lẩm bẩm.
Sau khi đưa vào biệt gian – nơi xử lý những kẻ không biết trời cao đất dày gây sự ở sòng bạc, hắn mạnh bạo thả tiểu nha đầu trên vai xuống đất rồi để chân lên ghế hét lớn – “Nha đầy, mày xem đây là đâu mà tới gây sự hả? Chán sống rồi sao?”
“Chán sống thật rồi!” – Tiểu Diệc thản nhiên ngồi dậy không buồn nhìn tên khốn trước mặt.
Nhìn thấy gương mặt khinh thường của nha đầu trước mặt, tên hộ pháp không khỏi đỏ mặt tía tai xông tới định cho nha đầu này một bài học bất chợt hắn cảm thấy trong người nóng ran, hắn vội đưa tay lên cổ họng, hơi thở gấp gáp.
“Mười… chín… tám…” – Tiểu Diệc không buồn nhìn chỉ ngồi dưới đất đưa đôi mắt trong sáng của một cô bé 12 lên nhìn tên hộ pháp kế bên kẻ đang ôm cổ họng giẫy giụa và thản nhiên đếm.
Kẻ còn lại nhìn phản ứng của đồng nghiệp mình rồi nhìn ánh mắt kỳ dị của nha đầu kia nhìn mình không khỏi hoảng sợ và toan bỏ chạy, thật may mắn là hắn chưa động vào nha đầu này nếu không có lẽ kẻ đang giãy giụa đau khổ kia là hắn rồi.
“Hai… một…”
Bất chợt kẻ còn lại cũng ôm cổ thở dốc, hắn nhìn tiểu nha đầu với ánh mắt sợ hãi pha lẫn van xin, toan nói chuyện nhưng nhận ra không thể bật thành tiếng. Đáng ra khi nhìn trang phục kỳ lạ của con bé này thì hắn không nên đụng vào, giang hồ vốn dĩ nhiều dị nhân mà.
“Đã nói không hứng thú mà!” – Tiểu Diệc thở dài nhìn 2 cái xác trước mặt đang tự tiêu hủy tỏ ra ngán ngẩm.
“Quả nhiên chúng ta tới quá trễ!” – một người thanh niên tuấn tú xuất hiện trước cửa và mỉm cười nói – “Tiểu thư quả là một người luôn gây rắc rối!”
Tiểu Diệc không hề giấu đi sự vui mừng khi thấy người thanh niên trước mặt, cô chạy tới ôm chầm lấy chàng như một tiểu muội nhìn thấy đại huynh của mình và hét lên – “Hoa đại ca cho Thành huynh tới đón ta sao?”. Thật không thể nhận ra cô nhóc vừa thản nhiên giết người.
“Này, tiểu thư đừng cho độc vào người tại hạ chứ?” – Đại Thành để yên cho nha đầu này ôm lấy mình, huynh biết chống lại nha đầu này chỉ có đường chết nên chẳng dại gì tự làm thiệt mình.
Tiểu Diệc nhìn Đại Thành mỉm cười ranh ma “Huynh là sứ giả của Hoa đại ca mà, sao ta lại giết huynh được chứ!”. Xem ra tên Hoa Mộc Thủy này thật biết điều, cho người đến đón Tiểu Diệc cô. “Huynh ấy đang ở kinh thành này sao?”
“Vâng, ngài ấy cho thuộc hạ tới đón tiểu thư!”
“Vậy ta đi nhanh thôi, ta nhớ huynh ấy lắm rồi” – Tiểu Diệc mỉm cười vui vẻ nói không một chút xấu hổ hay ngượng ngùng gì.
“Tại hạ được biết Diệc Ưng công tử cũng đang ở kinh thành này!”
Tiểu Diệc ngẫm nghĩ 1 chút rồi nắm tay Đại Thành kéo đi thản nhiên nói – “Huynh không cần thăm dò ta. Giờ tên cẩu ca ca đó ở đâu ta cũng chả biết mà cũng chả quan tâm” – giọng cô không giấu bực dọc. Tên đại ca đó tối ngày ăn ăn mà chẳng chịu làm việc gì cả, cô nhận khách gì hắn cũng ỏng ẹo chê nên bất đắc dĩ cô phải dùng hình thức cưỡng-bức-làm-việc-nếu-không-chết-đói này thôi. Cơ mà tiền của huynh ấy cô đã đầu tư sinh lãi rồi này.
“Cách đây không lâu có một vụ thảm sát quan binh và giang hồ!” – Đại Thành để mặc tiểu nha đầu trước mặt kéo lên và nói một cách ẩn ý.
“Vậy chắc là hắn chết đói tới nơi không chịu nổi rồi!”
“Tiểu thư vô tình thật!”. Đúng như Đại Thành nghĩ, 2 huynh muội nhà này đúng là chỉ lo bản thân chứ chẳng quan tâm thế sự giang hồ.
“Đâu có. Ta có tình với Hoa huynh lắm chứ bộ, ta vẫn chờ huynh ấy đón ta về làm Minh chủ phu nhân đây này!” – Tiểu Diệc vui vẻ nói, thật sự cũng hơn 2 tháng rồi cô chưa gặp Hoa Mộc Thủy, không biết chàng ta ra sao rồi. Thật sự nhớ lại hình ảnh người này cô không thể kiềm được sự phấn khích trong người lại.
Đại Thành nhìn bộ dạng vui vẻ của tiểu nha đầu mà thở dài, Minh chủ thật là quá xui xẻo mà. Người phụ nữ người yêu là dạng đàn bà không nên đụng tới và người phụ nữ yêu người là dạng càng khó đối phó hơn. Cô gái kia thì nguy hiểm và mưu mô còn Tiểu Diệc này thì lại rất điên loạn.
Tiểu Diệc vừa đi vừa huýt sáo, không ngờ cô lại có nơi ăn chốn ở miễn phí sớm như vậy. À mà nếu Hoa Mộc Thủy này không cho người tìm cô thì cô cũng chạy tới ăn vạ chỗ của chàng ta. Ai nói phụ nữ phải đẹp xinh đẹp mới có thể được ưu ái, đôi khi độc cũng là một lợi thế.
Vừa tới điền trang của Hoa Mộc Thủy, Tiểu Diệc vội buông tay Đại Thành và chạy ngay vào gian phòng đọc sách của chàng. Kẻ này mười lần như một khi đón cô đều chờ sẵn ở nơi đó. Quả như cô mong đợi.
“Hoa đại ca…”
“Muội có gây rối gì không?” – Hoa Mộc Thủy ngồi an vị đọc sách không buồn quay lên hỏi.
“Chỉ vài tên chướng mắt thôi.”
Hoa Mộc Thủy quay lên nhìn tiểu nha đầu thăm dò – “Thế mà ta nghe kể lại gần đây có không ít người mất tích gần đây, gần như không thấy tăm hơi tại kinh thành này.”
“Muội đói quá!” – Tiểu Diệc chả buồn quan tâm.
“Đại huynh của muội thì giết người vô số còn muội lại hạ độc vô tội vạ. Làm Minh chủ như ta tối ngày giải quyết mấy chuyện lặt vặt này thật quá mất thời gian.”
“Chiến tranh loạn lạc một ngày có bao nhiêu người chết chứ? Huynh quản hết được sao? Huống gì thời đại này triều đình thì chả ra làm sao, giang hồ do những tên khốn tối ngày chỉ theo gái như huynh mà cũng loạn chẳng kém.”
“Đừng nói ta thấp kém vậy chứ?”
“Huynh còn thấp kém hơn vậy nữa.” – Tiểu Diệc mỉm cười thản nhiên nói – “Nhưng ta lại thích kẻ thấp kém như huynh…”
Hoa Mộc Thủy mỉm cười ranh ma nhìn tiểu nha đầu trước mắt – “Thật là thích nhân cách thấp kém của ta hay là địa vị Minh chủ phu nhân? Hay muội nhìn ra điểm nào tốt khác của ta?”
“Điểm tốt duy nhất của huynh là cái địa vị Minh chủ đó thôi mà. Huynh đừng hỏi ta câu hỏi khó quá chứ? Mà đói quá đi, huynh cho người tới phục vụ ta ngay đi!”
“Đại Thành tự biết sắp xếp, muội đừng lo ta bỏ đói muội chứ!”
“Ngoan!” – Tiểu Diệc mỉm cười hài lòng, cô nhảy lên ngồi lên đống văn tự trên bàn chả buồn quan tâm Hoa Mộc Thủy làm việc và hỏi – “Khi nào huynh mới chịu thành thân với ta.”
“Ta không hứng thú trẻ con.”
“Nhìn vậy chứ ta lớn tuổi hơn huynh đó!”
“Vẫn là một tiểu nha đầu thôi.”
“Hay ta cho tình dược vào huynh bây giờ và tiền trảm hậu tấu ha?” – Tiểu Diệc đưa đôi mắt to tròn nhìn người thanh niên trước mặt bình thản nói.
“Miễn cưỡng không hạnh phúc.”
“À, người bị miễn cưỡng mới không hạnh phúc chứ kẻ miễn cưỡng người khác vẫn hạnh phúc như thường à. Với ta thu lại đống lệ phí và tài sản giang hồ từ vị trí Minh chủ là đủ hạnh phúc lắm rồi!”
“Muội thật không biết xấu hổ nhỉ?” – Mộc Thủy mỉm cười thản nhiên nói.
“Hay ta giết con bé huynh yêu là huynh không vương vấn gì nhỉ?”
“Ta sẽ không tha cho muội.” – chàng nói không chút sắc thái, không giận, không hăm dọa mà chỉ như một điều gì đó rất bình thường và hiển nhiên.
“Đáng yêu quá đi!” – Tiểu Diệc ôm mặt cười – “Gương mặt đau đớn của huynh đã đủ đáng yêu rồi huống chi ánh mắt căm thù. Ta thật muốn thấy ánh mắt muốn giết người của huynh đấy.”
“Muội thật không có liêm sĩ nhỉ?”. Tiểu Diệc này quả thật hoàn toàn khác Kiều Mai, cô gái này không có một chút xấu hổ như chính đại huynh của cô ta. Tuy nhiên cả hai người con gái này đều rất phiền phức.
“Quá khen…”
Bất giác có tiếng gõ cửa bên ngoài, tiếng Đại Thành vang lên – “Diệc tiểu thư, mọi thứ đã chuẩn bị xong.”
Tiểu Diệc nhảy xuống bàn và quay lại mỉm cười đầy ẩn ý với Hoa Mộc Thủy – “Huynh cố mà giấu tiểu bảo bối của mình cho kỹ. Không biết nhìn người mình yêu căm hận mình hay nhìn chàng “miễn cưỡng không hạnh phúc” và cô ta đau khổ luôn thì cái nào vui hơn nhỉ?”
“Muội quả là một nha đầu đáng sợ đấy!”
“Trong Ác nhân cốc, người ta hay gọi ta là “điên loạn nữ tử”” – Tiểu Diệc thản nhiên nói – “Huynh có thể gọi ta bằng biệt danh dễ thương đó!”
…
Diệc Ưng nhìn trang phục kỳ quái màu trắng ôm sát người mình trong gương lại nhìn cái mũ kỳ quái trên đầu có phần nghi ngại. Ngân Trúc nha đầu bắt anh ăn mặc như một thằng dị hơm ấy.
“Này, ngươi có chơi xỏ ta không vậy? Khó chịu quá!”
Ngân Trúc ngắm nghía tên sát thủ trong trang phục đầu bếp do cô thiết kế không khỏi cười thầm. Thật ra cô cho hắn mặc làm mào đứng chung sân khấu biểu diễn với mình thôi chứ công dụng chưa nghĩ ra nhiều. Nói chung mấy bộ phim Hàn Xẻng trai đẹp nấu ăn thật ra fan nó éo care tụi nam thần đó có nấu được cái éo gì đâu, quan trọng đẹp trai ăn mặc đẹp và diễn ba trò tình cảm cùng con nữ chính là được. Mà mấy bộ phim tình cảm đó để nghề nghiệp đám vai chính cho có mào chứ coi từ đầu đến cuối chỉ toàn yêu đương. Nam chính CEO ừ nghề chính đi siêu xe cua gái, nữ chính tài năng nhiệm vụ chủ yếu nhảy từ anh này sang anh khác. Nam chính quân đội thiếu tướng thì nhiệm vụ chính chỉ là mặc quân phục cầm súng diễu qua diễu lại áo không chút bụi là được, nữ chính chỉ cần chuẩn thời trang đi tới đi lui là xong một hit lớn. Nói chung cô rất hoài nghi nghề nghiệp của dàn nam thanh nữ tú đó mà thôi con ông cháu cha nó đếch làm gì cũng có cái mà mần ăn.
“Không, đẹp trai mà!” – Ngân Trúc tự dưng nhìn Diệc Ưng nhớ sư phụ mình rồi nhớ tình cảnh hiện giờ. Đờ mờ đời, cuộc đời cô đúng là rơi vào bao tình cảnh nữ chính ngôn tình nhưng chả hiểu tại sao đời đưa đẩy thành nhọ nữ không biết thể loại gì nữa. Trai đẹp thì lắm, soái ca cũng nhiều, nhan sắc đi từ tầm trung đến cực phẩm mà thế éo nào không có đất dụng võ.
Diệc Ưng nhìn gương mặt ngán ngẫm tiểu nha đầu này nhìn mình có phần hoài nghi lời khen của cô ta. Mà nhìn kiểu nào anh cũng thấy bộ trang phục này cũng thật lố bịch hết.
“Ta không mặc thứ này đâu. Như một tên hề ấy!” – anh lấy tay tháo mũ và mở tạp dề ra rồi nhanh chóng cởi hàng cúc bâu chặt lấy cổ áo gây khó chịu này ra.
Ngân Trúc nắm tay Diệc Ưng lại nhất quyết không cho hắn cởi đồ ra – “Đẹp. Ta nói đẹp là đẹp mà!”
“Khó chịu quá. Không cởi ra là không chịu được.” – anh lấy tay kéo tay nha đầu này ra.
“Ta không cho ngươi cởi.” – Ngân Trúc lấy tay còn lại dằn lại. Cô chưa nghĩ ra công dụng gì khác của hắn ngoài làm đẹp sân khấu hút fan nữ mà. Hắn phải mặc như thế cô mới có cảm hứng mà nghĩ được chứ!
“Ta thích thì ta cởi đó, ngươi làm gì được ta!” – Diệc Ưng đẩy mạnh Ngân Trúc ra nhưng không ngờ nha đầu này cứng đầu nhảy vào không buông tha anh. Con nhỏ này lên cơn hay sao chứ?
“Ta không cho cởi là không được.” – Ngân Trúc nhất quyết phải giữ hình ảnh tên này, mặc một chút có chết ai đâu chứ mà bộ đồ hắn mặc bình thường mới dị ấy. Móa, nóng thấy mẹ mặc ba lớp áo mà hắn mặc một bộ đồ gần nửa tháng. Hắn không thấy ghê mà cô thấy gớm.
“Nha đầu khốn kiếp này!” – anh chống trả quyết liệt.
Bất chợt Ngân Trúc trượt chân ngã vào người Diệc Ưng làm cả 2 ngã nhào xuống đất. Cô nằm trên người anh và ngẩng lên có chút xấu hổ về tình cảnh hiện giờ. Không phải đây là khung cảnh thần thoại trong phim tình cảm hay sao? Tuy nhiên nam thần thường nhìn nữ chính với ánh mắt trìu mến thì giờ đây tên nằm dưới đưa ánh mắt căm thù với cô. Có gì đó sai sai…
“Nha đầu này!” – Diệc Ưng bị té lại trúng đầu vào rương quần áo của 4 bộ trang phục kỳ lạ này đau điếng nên gắt lên – “Ngươi còn giận ta vụ ta lừa ngươi mà trả thù ngầm hả?”
“Phụt…” – hệ thống bình luận – “Các ngươi đóng phim hài hay thiệt á. Giờ là nam chính bị thương và cầm kiếm chém nữ chính… Ngôn tình thú vị nhât là ở mà!”
“Ngôn tình gì mà nhảm nhí vậy?”
“Hay ta cho diễn lại hắn vì đỡ ngươi té trúng đầu chấn thương sọ não chết lòi óc ra luôn đúng chuẩn ngôn tình.”
“Ngươi coi ngôn tình ở cái xó nào mà kinh dị vậy?”
“Thôi ta nhiều chuyện tý thôi. Lượn đây!” – hệ thống tạm biệt.
Ngân Trúc luống cuống ngồi dậy – “Xin lỗi, ta không cố ý!”. Đúng là phim ảnh luôn phi thực tế mà, té rất ngon rất ngọt và không tai nạn.
“Tiểu…” – bất chợt người nô tỳ nhìn thấy bộ dạng xốc xếch của đôi nam nữ trong phòng vội lui ra, may mà cô cầm vững nếu không đã làm đổ hết trà trong tay xuống – “Tiểu thư thứ lỗi…”
Chết tiệt, tình ngay lý gian tại sao mọi thứ theo đúng kịch bản ngay lúc không nên đúng nhất chứ. Đờ mờ, con hệ thống nó troll cô sao?
“Nặng quá, ngươi leo xuống giùm ta đi!” – Diệc Ưng gắt lên, không biết anh có bị thương ở lưng không nữa. Con nha đầu này quả là rất rất rất khốn nạn.
Ngân Trúc nhìn thấy gương mặt đau đớn của tên sát thủ nằm bên dưới mình thì quan tâm hỏi – “Ngươi bị thương rồi sao?”. Cô vội ngồi dậy.
“Ngươi thấy là hiểu rồi!” – Diệc Ưng cố ngồi dậy nhưng có chút đau đớn.
“Để ta đỡ ngươi dậy” – Ngân Trúc đưa đôi mắt ngây thơ và quan tâm rồi lấy tay nắm lấy tay anh kéo lên.
Anh nắm lấy tay cô cố ngồi dậy bất chợt tay nha đầu buông ra làm anh mất thế ngã xuống tiếp – “Ngươi… ngươi chơi ta…”
Ngân Trúc lấy tay ôm mặt cười nhìn anh khả ố cười – “Ta đâu bất nhân vậy. Mà xem ra ngươi liệt rồi nhỉ?”. Đoạn cô vội mài mực và lấy viết chấm vào đó rồi vẽ lên mặt tên sát thủ trời đánh này. Thù trước hắn lừa cô không trả thì phi quân tử quá. Giờ cho hắn bài học mà cái này quá nhẹ mà.
Diệc Ưng bất lực nằm yên cho nha đầu này hành quyết mình. Cuộc đời anh sao gặp toàn những đứa con gái khốn nạn thế này, hết tiểu muội độc ác đến nha đầu Ngân Trúc.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]