Thẩm Đường nghe tiếng e hèm quen thuộc liền vui mừng quay đầu sang, nhìn thấy Kỳ ba ba và Lạc ca ca thì chạy nhau tới ôm chầm lấy.
"Ba ba, cuối cùng người cũng tới cứu con rồi".
Thầm Lạc kéo tay Thầm Đường " Anh ta có làm gì em không?".
Thầm Đường lắc đầu, nghĩ nghĩ vẫn là nể tình Feliz phục vụ chu đáo mà không kể ra đoạn anh ta cầm kiếm đuổi theo mình.
" Anh ấy tốt lắm".
Feliz lần thứ hai được phát thẻ người tốt biểu tình có chút không ngờ.
Ba ba Thầm Kỳ bước tới đối diện ngài thân vương " Cảm ơn ngài đã chăm sóc cho đứa nhỏ nhà tôi, nó tương đối nghịch ngợm, tự mình chạy tới lãnh địa của ngài, đã làm phiền rồi".
Rõ ràng là rất muốn về nhà nhưng Thẩm Đường lại thấy hơi tiếc nuối. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi sống ở nơi này cậu đã trải qua không ít lần cảm giác kỳ lạ.
Ví dụ như cậu có cảm giác nơi này có chút quen thuộc, hoặc khi cần lấy thứ gì đó cậu vô thức đi tới một nơi để lấy đúng thứ đó ra như thể cậu vốn biết nó nằm ở vị trí đó vậy.
Cậu rất muốn làm rõ cái cảm giác kỳ lạ này nhưng cậu cần phải trở về nhà, nơi này không phải nhà của cậu.
Thẩm Đường cũng đi tới cạnh ba ba vỗ ngực nói đầy khí phách " Đúng vậy, giang hồ tương trợ lẫn nhau, lần sau nếu anh gặp khó khăn thì cứ tìm tôi, tôi giúp anh".
Feliz còn đang chưa nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-nhan-vat-quan-chung/3504856/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.