Sáng hôm sau khi ánh năng ban mai xuyên qua khe lá ngoài cửa sổ chiếu lên mặt của Thiệu An, cậu từ từ tỉnh lại từ giấc ngủ ngon hiếm có.
Thẩm Lạc khẽ cười, tiếng động làm Thiệu An tỉnh táo lại, phát hiện bên giường vẫn còn một người nữa thì sửng sốt " Cậu không về phòng sao?".
Thẩm Lạc nhướn mày đưa ánh mắt xuống " Anh giữ em chặt như vậy thì làm sao em rời đi được, với cả bây giờ đã 8 giờ rồi".
" Hả! đã 8 giờ rồi sao? sao cậu không gọi tôi dậy" Thiệu An lúng túng rời giường rồi chạy đi lấy quần áo, vừa thay đồ vừa chải răng trông rất buồn cười. Thẩm Lạc không nhịn được cười ra tiếng " Đằng nào cũng muộn rồi, cứ từ từ thôi".
Thiệu An định cãi lại nhưng nghĩ tới bản thân đã quyết định đổi sang lối sống phật hệ nên cũng bình tĩnh lại, đúng vậy, đằng nào cũng muộn rồi, cứ từ từ mà đi, " Còn cậu, cậu không đi học à?".
Thẩm Lạc đứng dậy khỏi giường, xoa bóp cánh tay tê ê ẩm cả đêm bị Thiệu An đè lên " Chút nữa đi cũng không sao".
Hình như ở Thẩm gia không có người quản Thẩm Lạc nên dù cậu ta không đến trường cũng không có ai phàn nàn, có lẽ do cậu ta là gia chủ tương lai, lại còn có thành tích học tập thần thánh.
Thiệu An xách ba lô đi ra cổng, bình thường cậu sẽ đi bộ ra đường chính rồi bắt xe buýt đi học, nhưng Thẩm Lạc đột nhiên lái một chiếc xe hơi trông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-nhan-vat-quan-chung/2893893/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.