Hai ngày sau vào một buổi tối mát mẻ, Thiệu An vừa tan làm, cậu đi thang máy xuống sảnh tầng 1 của công ty, hôm nay Thẩm Lạc không tới đi làm, chắc là bận việc gì rồi.
Thiệu An đi bộ bên lề đường để đi tới bến xe buýt, bỗng một chiếc xe sang trọng quen mắt xuất hiện đỗ ở bên đường. Cửa kính xe hạ xuống, Thẩm Lạc ngồi ở hàng ghế sau nâng mắt lên ra hiệu cho cậu lên xe.
Thiệu An chợt nhớ tới ba năm trước, cũng một lần như vậy, khi đó cậu định chạy trốn sau đó bị Thẩm Lạc trước mặt toàn bộ bạn học vác qua vai đưa lên xe vô cùng mất mặt mũi. Lần này cậu không ngu ngốc như vậy nữa, cẩn thận mở ra cửa xe đi lên, còn không quên nở nụ cười lấy lòng nam nhân bá đạo kém cậu hai tuổi kia.
Thẩm Lạc thấy thái độ của Thiệu An trở nên ngoan ngoãn hơn nên tâm trạng cũng tốt lên, cậu ta nói với tài xế " Đi thôi, tới Thẩm gia".
Thiệu An khó hiểu nghiêng nhẹ đầu " Đi Thẩm gia làm gì?".
Thẩm Lạc quay sang nhìn cậu, một tay gác lên lưng ghế đưa người lại gần " Anh định nuốt lời?". Thiệu An rụt người sát vào cửa xe, hai tay chắn phía trước ngực " Tôi đâu có".
" Anh đã hứa sẽ về Thẩm gia với tôi mà" Thẩm Lạc lại tới gần thêm một chút. Thiệu An tròn mắt " Là ngày hôm nay sao?".
Thẩm Lạc "Ừm" một tiếng xong lại tiến lại gần thêm một chút, Thiệu An chống tay lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-nhan-vat-quan-chung/2893839/chuong-33.html