Thiệu An được dắt tới bàn ăn, cậu ngồi vào vị trí quen thuộc rồi nhìn đồ ăn trên bàn. Thiệu An mím môi " Mọi người ăn trước đi, tôi hơi đau bụng".
Chưa kịp chạy đi đã bị Thẩm Lạc túm lấy tay áo giữ lại, Thẩm Lạc bát cháo hoa trên bàn hỏi " Sao vậy? anh không thích ăn cháo sao?".
Thiệu An hạ mắt nhìn xuống đất " Ừm". Thẩm Lạc liền đứng dậy đi vào bếp " Anh ngồi đi, tôi làm cho anh một bát mì".
Thiệu An không nghe theo mà đi theo Thẩm Lạc vào bếp, loanh quanh ở xung quanh giúp cậu ta làm mì.
Dì Tần ngoảnh lại nhìn con gái mình, hai người trao đổi ánh mắt, hai người kia thật sự rất kỳ lạ.
Thẩm Lạc hỏi Thiệu An " Tại sao anh lại ghét ăn cháo?". Thiệu An nhìn chăm chú động tác nấu mì của người bên cạnh đáp " Hồi nhỏ ăn quá nhiều nên bây giờ nuốt không trôi", hồi còn nhỏ gia đình cậu quá nghèo, có lúc còn phải ăn lại cơm thừa của nhà khác đổ đi nấu lại thành cháo, hiện tại cứ nhìn thấy cháo là đều không nhịn được nhớ tới chuyện trước.
Thẩm Lạc giả vờ vô ý va phải camera gắn gần bếp khiến nó lệch sang hướng khác sau đó ôm lấy Thiệu An, hôn một cái " Sau này muốn ăn cái gì cứ nói với tôi, tôi nuôi anh".
Thiệu An phồng má đánh nhẹ lên ngực cậu ta " Ai thèm cậu nuôi chứ, đi mà nuôi minh tinh của cậu đi".
Thẩm Lạc chạm lên chóp mũi của Thiệu An "
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-nhan-vat-quan-chung/2893824/chuong-40.html