Nặc Hồ Oánh tự nhiên ngồi vào ghế sô phá vắt một chân lên bàn rồi cởi bỏ giày cao gót ra " Thật mệt chết, ba tôi cứ bắt tôi phải ăn mặc kiểu này cho đứng đắn".
Thẩm Lạc nhịp thở hơi nhanh kìm nén sự hưng phấn dưới gầm bàn " Tới tìm tôi có chuyện gì?'.
Nặc Hồ Oánh lầm bầm nói " Còn có thể là cái gì, ba tôi kêu tôi tới đây quyến rũ cậu chứ sao nữa, ông ấy còn không biết con gái mình với đối tác là huynh đệ đâu".
Thiệu An nín thở muốn nhả ra nhưng Thẩm Lạc không cho khiến cậu ho nhẹ một cái. Nặc Hồ Oánh quay sang híp mắt dò xét " Sao vậy?".
Thẩm Lạc giả vờ ho một cái " Trời vào thu rồi, tối qua không đắp chăn cẩn thân nên hơi cảm một chút".
Nặc Hồ Oánh cảm thấy chuyện này rất đỗi bình thường nên tạm thời bỏ qua " Thảo nào tôi thấy cậu hơi thở dốc đó, thì ra là bị cảm".
Thẩm Lạc vội nói " Nếu không có chuyện gì quan trọng thì rời khỏi văn phòng của tôi đi, còn rất nhiều chuyện tôi còn phải làm nữa".
Nặc Hồ Oánh than thở " Nhưng tôi bị ba cho người theo dõi". Thẩm Lạc thở dài một hơi " Căn phòng bên cạnh phòng này là phòng thư ký, hiện không có ai dùng căn phòng đó, cô qua đó mà chơi".
Nặc Hồ Oánh vui mừng " Thật sao, vậy tốt quá, lão nương nhìn mặt anh cũng thấy ngán rồi, bye, tôi đi đây", cô vừa nói vừa chạy như bay ra ngoài.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-nhan-vat-quan-chung/2893814/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.