Thẩm Lạc dẫn Thiệu An tới một nhà hàng sang trọng cách đó khá xa, một phần để tránh đám phóng viên đang đánh hơi từng chút một kia, một phần đồ ăn nơi này vô cùng ngon, là do một đầu bếp nổi tiếng tự tay chuẩn bị.
Nhà hàng này khá rộng nhưng không có mấy người tới đây, có lẽ vì đối tượng khách hàng của bọn họ là giới thượng lưu cho nên cũng không lạ cho lắm, cả một cái sảnh lớn như vậy cũng chỉ có bàn của Thiệu An và thêm hai bàn khác đang có người ngồi mà thôi, mỗi bàn còn có tấm bình phong màn the che đi, không thể nhìn thấy những bàn khác có những ai.
Thiệu An lần đầu tiên được tới một nơi sang trọng thế này, so với Thẩm gia thì vẫn không bằng nhưng cũng có thể nói là tám lạng nửa cân, lối kiến trúc và đồ dùng mạ vàng khiến cho cảm giác xa hoa nhiều lên gấp mấy lần, nói cậu không hồi hộp thì là nói dối, nhưng bên ngoài mặt không tỏ ra điều gì cũng chỉ là đang ra vẻ mà thôi.
Thiệu An nhìn một đống dĩa thìa trên bàn, cậu nhớ từng nghe qua rằng mỗi một cái đều có công dụng khác nhau, nhưng đối với người phổ thông như cậu thì chúng chả có tác dụng quái nào khác nhau cả, cũng chỉ để cắt và đưa thức ăn lên miệng mà thôi.
Vốn dĩ là một bữa tối đơn giản thì giờ lại biến thành buổi hẹn hò, Thẩm Lạc chăm chú nhìn Thiệu An loay hoay với đống dĩa thìa cảm thấy dáng vẻ đang cố tỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-nhan-vat-quan-chung/2893804/chuong-50.html