Du Nam Lăng tỉnh lại trên giường bệnh viện, xung quanh không có ai cả, chỉ có mấy cái dây truyền nước đang cắm vào người cậu mà thôi. Du Nam Lăng sợ nhất chính là bệnh viện, cậu vội vàng giật hết mấy cái ống truyền trên người ra khiến cho chỗ kim trọc vào bị chảy máu, sau đó nhảy xuống giường đi về phía cửa.
Văn Di đi xuống tầng dưới bệnh viện mua một ít cháo thịt nạc phòng khi Du Nam Lăng tỉnh lại sẽ bị đói, hắn đi thang máy lên.
*Ting*
Cửa thang máy mở ra, nào ngờ ở căn phòng Du Nam Lăng đang nằm vang lên những tiếng ẩu đả loảng xoảng, Văn Di vội vã chạy vào.
Vừa mở cửa ra đã thấy tình cảnh bên trong Du Nam Lăng gào khóc dữ dội bị hai y tá giữ chặt ở bên giường, một bác sĩ đang chuẩn bị một ống tiêm thuốc an thần.
Thấy Văn Di vào, bác sĩ liền bảo hắn giúp Du Nam Lăng bình tĩnh lại. Du Nam Lăng thấy cửa bị Văn Di mở ra chưa đóng lại liền tranh thủ thời cơ vùng ra rồi thẳng hướng cửa mà chạy.
Văn Di túm được người đang mất bình tĩnh kia giữ chặt ở trong lòng, mặc cho cậu gào khóc lẫn cào cấu vùng vẫy " Ngoan, sao vậy? mau nói cho tôi biết".
Du Nam Lăng mím môi lại, tận cùng của sợ hãi khiến cậu bật ra một chữ " Sợ!".
Văn Di hỏi lại " Sợ ai, sợ bác sĩ?".
Du Nam Lăng lắc lắc đầu.
" Sợ tiêm thuốc?".
Du Nam Lăng vẫn lắc đầu.
Văn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-nhan-vat-quan-chung/2893798/chuong-52.html