Alexander chậm rãi gật đầu, Karlis lại nói tiếp:"Này, sao hôm nay người đến không phải là ngài mà lại là đại hoàng tử vậy?"
Nghe đến danh xưng "đại hoàng tử" nét mặt Alexander tối sầm đi, nhưng anh vẫn tỏ ra vẻ thản nhiên:
"Hoàng huynh đang có việc bận trong cung nên đức vua đưa ta đi thay."
Karlis gật gù:"ừm ừm, như vậy cũng tốt."
"Tốt?"- Alexander thắc mắc.
Karlis ngả người ra ghế, cậu đung đưa đôi chân của mình:"Đại hoàng tử, ngài ấy khó gần lắm, dù chúng tôi có cố nói chuyện bao nhiêu lần ngài ấy vẫn luôn phất lờ, xem chúng tôi như sâu bọ. Vậy nên so với đại hoàng tử thì ngài tốt hơn nhiều, vì ngài chịu nói chuyện với chúng tôi."
Alexander trầm mặc không đáp, anh không thể nói xấu hoàng huynh của mình trước mặt người lạ được.
Karlis thấy anh không đáp lời bèn lấy giấy bút ra hí hoáy vẽ gì đó, bầu không khí xung quanh Alexander rơi vào tĩnh lặng. Anh tiếp tục quan sát mọi người săn bắn.
Thật ra ngồi ở vị trí này chẳng thấy được gì cả, nhưng có thể ngắm nhìn thế giới bên ngoài thế này Alexander đã rất mãn nguyện rồi.
Được một lúc lâu, bỗng nhiên có một người hầu đi đến nói nhỏ vào tai Alexander:
"Nhị hoàng tử, đức vua ra lệnh cho tôi đưa ngài vào trong rừng thăm thú một chút, ngài có muốn đi không?"
Alexander ngước mắt nhìn đức vua đang ngồi ở phía xa, rồi lại nhìn người hầu đứng bên cạnh. Karlis cũng dừng bút nhìn hai người. Alexander gật đầu đứng dậy, cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-nhan-vat-phan-dien-toi-ket-hon-cung-npc/2708106/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.