Chương trước
Chương sau
Editor: Quýt
Minh Hi đem mấy cái thùng giấy chất trong phòng sửa sang lại một bên, thùng to thùng nhỏ chất mấy đống chiếm hơn nửa căn phòng.
Cô lấy tay xoa xoa bả vai, khắp cơ thể cô đều cảm thấy nhức mỏi, trực tiếp nằm lên giường.
Không bao lâu sau cảm thấy drap giường sau lưng bị thấm mồ hôi, cô liền như một cái bánh nướng lật người lại.
Cơ thể giống như một khối phô mai vậy, không được bảo quản một cách hợp lí khi ở trong môi trường nhiệt độ cao sẽ tan thành một bãi, khí nóng vô cùng oi bức.
Rõ ràng là đã mở cửa sổ ra rồi, mà hiệu quả như không. Màn che nắng vẫn không nhúc nhích, hoa văn gợn song trên màng như được điêu khắc ở đó, chưa từng thay đổi.
Chỉ có âm thanh từ ngoài cửa sổ truyền vào.
Mấy con ve sầu đang ca hát đến quên mình, khan cả giọng, hát đến lúc sức lực kiệt quệ, dùng chút sức lực cuối cùng của sinh mệnh cất giọng ca về mùa hè.
Minh Nguyệt hôm qua nhìn thấy một đoàn người dọn đồ đạc vào nhà mình liền cáu kỉnh.
Nhìn thấy một nhà Minh Hi dọn vào nhà mình, Minh Nguyệt liền náo một trận, đuổi hết người giúp vệc trong nhà, nói là do bọn họ dám nghị luận sau lưng cô.
Còn gào thét với một nhà ba người Minh Hi, không cho phép họ dọn vào phòng của cha mẹ cô, không được động vào những món đồ trong căn phòng đó.
Một nhà Minh Hi liền đồng ý.
Hiện tại, Minh Hi ở trong một căn phòng được bỏ trống từ lâu, trong phòng chỉ có một chiếc giường và một cái tủ quần áo, căn phòng quay mặt hướng về phía bắc.
Phòng này là loại phòng kiểu cũ bị bỏ trống đã lâu, không được trang bị điều hòa, trong phòng Minh Hi đến một chiếc quạt cũng không có, nên trong phòng nóng đến không chịu nổi.
Nhưng có một điều khiến Minh Hi vô cùng hài lòng chính là bên ngoài căn phòng này có một cái sân vô cùng lớn, cô rất thích trồng hoa trồng cỏ, nơi này vô cùng thích hợp.
Sau khi người giúp việc bị đuổi đi hết, trong nhà chỉ còn lại Minh Nguyệt đang cực kỳ bi thương không muốn ra khỏi phòng, cùng với Minh Hi đang tự thân dọn phòng.
Cả căn nhà vắng lặng, không biết lúc này Minh Nguyệt có cảm thấy hài lòng hay không.
Vợ chồng Minh Phạm còn rất nhiều việc cần xử lý, hôm nay đã lên máy bay về bên kia để xử lý sản nghiệp trong nhà.
Bởi vì không có ai hỗ trợ, lại thêm không thể thuê công ty dọn nhà nên mấy cái thùng to thùng nhỏ này đều là chính tay Minh Hi mở ra kiểm tra xem là đồ của ai, rồi đưa đến phòng của mỗi người.
Chuyển xong lại quay về phòng thu dọn đồ của chính mình.
Ngồi trên giường nghỉ ngơi một lát, Minh Hi chầm chậm đứng lên.
Khí nóng trong phòng giống như đang ngày một lan rộng.
Loại khí nóng này giống như sẽ ngấm vào trong da, từng chút từng chút ăn mòn ta, khiến cho sức lực tan rã. Dù cho cả người không hoạt động cũng không thể loại bỏ luồng khí nóng này. Ngược lại khi yên tĩnh cảm thụ cái nóng oi bức này càng làm cho ta không biết phải làm sao.
Cô mở cửa phòng, đi ra phòng khách tìm đồ điều khiển điều hòa không khí, sau đó lại nhìn thấy chiếc điều khiển đã bị phá hỏng nằm trên mặt đất.
Cô nhìn chằm chằm cái điều hòa một lúc lâu, nhìn thấy không nút để bật lên, cô liền lần nữa từ bỏ.
Đi vào phòng bếp, mở cửa ngăn lạnh ra chỉ hận không thể chui luôn vào trong đó.
Đứng trước tủ lạnh một lúc, cảm thấy đã tỉnh táo được một chút liền lấy điện thoại ra xem thời gian, hiện tại là ba giờ chiều.
Đã một ngày cô chưa ăn gì rồi.
Cầm điện thoại mở APP, lại phát hiện nơi này nằm ngoài khu vực giao hàng, cái gì cũng không đặt được.
Tủ lạnh trong nhà Minh Nguyệt như chỉ để đó để trưng bày, chắc là vì muốn làm tăng bầu không khí trong nhà vậy.
Cô quay về phòng thay một bộ quần áo, lưng đeo một chiếc balo nhỏ, tính ra ngoài tìm đồ ăn.
Đi tới trước phòng Minh Nguyệt, cô gõ gõ cửa hỏi: "Minh Nguyệt, em muốn ra ngoài ăn gì đó không? Đợi một lúc, không có người trả lời.
Dù chỉ là một cái siêu thị mini trong tiểu khu, Minh Hi cũng phải mở chỉ đường mới có thể tìm ra được. Cô đi bộ đến siêu thị mini gần đó, nhìn thấy bên cạnh siêu thị có một nam sinh đang đứng nướng xiên que.
Cô bước nhanh đến, thò đầu qua nhìn nhìn rồi hỏi: "Que nướng này bán thế nào vậy ạ?" Nam sinh bị cô hỏi cho sửng sốt.
Hắn ngẩn đầu nhìn về phía Minh Hi, dường như là nhận ra Minh Hi, Cười híp mắt chỉ chỉ ra cái biển hiệu phía sau lưng cách đó không xa.
Cô ngẩn đầu nhìn thấy biển hiệu quán viết là 855 Oanh Bát.
Cô lúc trước chính là một con mọt sách nghiêm nghiêm túc túc học tập, sau khi xuyên sách phần lớn thời gian cũng là dành cho học tập, không có cùng bạn bè đến nơi như Oanh Bát quán này, nên tưởng là tên của một quán cơm.
Vì vậy cô liền hỏi tiếp: "Cần vào đó để gọi món sao?"
"Cậu nếu muốn ăn, tôi có thể nướng miễn phí cho cậu, chỉ cần cậu cho tôi mã wechat của cậu là được." Lúc nam sinh này nói chuyện lộ ra thái độ nói năng tùy tiện, bộ dạng cười cười thoạt nhìn rất thân thiện, thế nhưng lại khiến Minh Hi cảm thấy không thoải mái.
Xung quanh đầy dầu mỡ, thêm nói năng tùy tiện, lớn lên đẹp mắt cũng vô dụng.
"Không cần, vẫn là bán cho tôi đi." Minh Hi lắc đầu.
"Cậu tên gì?" Nam sinh chưa từ bỏ ý định hỏi.
"Ách..." Mua xiên nướng còn phải nói tên sao?
"À, tôi trước tự giới thiệu một chút, tôi tên Thiệu Dư."
Lúc này lại có thêm một nam sinh đi tới, đứng bên cạnh Thiệu Dư.
"Có chuyện gì?" Ấn Thiếu Thần hỏi.
"Cô ấy muốn mua xiên nướng, không chừng hôm nay mình sẽ kiếm được món tiền đầu tiên trong cuộc đời rồi."
Ấn Thiếu Thần nhìn về phía Minh Hi, phun ra một chữ: "Cút."
"Tớ rốt cuộc biết tại sao cậu còn độc thân đến giờ rồi, cho dù không muốn bán cũng không cần nói chuyện ác liệt như vậy chớ?" Thiệu Dư nhịn không được nói Ấn Thiếu Thần.
Minh Hi nhìn qua Ấn Thiếu Thần, nhận ra hắn là thiếu niên đã giúp cô ở sân trượt Pa-tin, vốn dĩ cô có ấn tượng rất tốt với hắn.
Nhưng nhìn trạng thái lúc này của Ấn Thiếu Thần, còn xuất hiện trong tiểu khu này, cuối cùng cô nhận ra gì đó,
Vì vậy cô không để ý được là có thất lễ hay không, dứt khoát hỏi: "Cậu tên gì?"
"Ấn Thiếu Thần." Hắn trả lời.
Ấn Thiếu Thần.
Nam chính của quyển sách này.
Thế giới này cũng quá tròn đi, quả thật muốn cô chết đây mà.
"À... Vậy tôi cút đây." Minh Hi lập tức nhanh nhẹn mà cút.
Thiệu Dư đứng một bên sửng sốt một lúc liền tỉnh táo lại, cảm thấy màn này thập phần thần kỳ.
Hắn từng quen rất nhiều bạn gái, từng thử qua rất nhiều loại hình, lại chưa từng gặp người dưới tình huống như vậy lại có thái độ tốt như vậy.
"... Nghe lời vậy?" Thiệu Dư cảm thám.
Minh Hi bước vào siêu thị, trước cửa trải một tấm thảm có hoa văn phức tạp, màu sắc rực rỡ, lúc giẫm lên có chút mềm, gót giày có hơi lún xuống.
Cửa cảm ứng tự động "tích" một tiếng, sau đó máy móc "Kính chào quý khách" cảm ứng kêu lên.
Siêu thị này có diện tích rất lớn, hàng hóa cũng rất đầy đủ, vị trí cửa ra vào có trưng bày toàn đồ ăn vặt nhập khẩu.
Vào phía trong một chút là hàng tươi sống, bất quá số lượng cũng không nhiều lắm.
Khách hàng xung quanh cũng không nhiều lắm, cung ứng như vậy cũng không tệ rồi.
Cô chọn một ít mỳ gói, còn mua một ít bánh mỳ và xúc xích.
Suy nghĩ mộ lúc, cuối cùng cầm thêm mấy lon cháo bát bảo.
Cô đến quầy hàng gần chỗ thu ngân chọn một hộp lẩu Oden, liền hỏi nhân viên thu ngân: "Xin chào, toi muốn hỏi một chút, tiệm bên cạnh là bán cái gì vậy ạ?"
"Oanh Bát quán sao? Chính là chỗ để tụ họp, cho mướn sân bãi để liên hoan, bên trong còn có KTV với bàn bi-a."
"À... Không phải là tiệm cơm sao." Cô cảm thấy vừa rồi có chút mất mặt.
"Không phải." Nhân viên thu ngân là một cô gái, đeo một cặp mắt kiếng, nói chuyện giọng điệu ngọt ngào, thái độ rất tốt, dù không nói chuyện cũng sẽ mỉm cười, Minh Hi có ấn tượng rất tốt với cô ấy.
Minh Hi lại nghiên đầu nhìn nhìn ra ngoài cửa, nhỏ giọng hỏi một câu: "Tại sao lại gọi là 855?"
"Chỗ đó chính là nhà số 55 khu số 8."
"À, ra là vậy." lần thứ hai cảm thấy bản thân rất ngây thơ.
"Nhưng mà căn nhà mà Oanh Bát quán mở cơ bản đã bị Ấn thiếu bao hết rồi, đồ vật của nhóm người Ấn thiếu đều đặt trong đó, mãi không lấy đi. Còn chủ tiệm chỉ khi nào nhận được tin tức thì mới đến đó để dọn dẹp một chút, hoặc là định kỳ qua đó để chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn cùng đồ uống." Nhân viên thu ngân dường như đối với bọn họ rất quen thuộc, không nhanh không chậm nói tiếp.
"Tất cả bọn họ đều ở đây?"
"Không thể nói là tất cả, nhưng mà sẽ thường xuất hiện chỗ này."
Xung quanh đây không lớn, cũng chỉ có một cái siêu thị mini.
Nhưng 855 Oanh Bát quán lại nằm bên cạnh siêu thị. Nếu như Minh Hi thường xuyên đến mua đồ, nói không chừng sẽ thường xuyên đụng phải đám người Ấn Thiếu Thần này,
Minh Hi đặc biệt muốn tránh Ấn Thiếu Thần, dù sao hắn cũng là người được định trước tương lai sẽ giết chết cô. Hiện tại bớt chọc vào hắn, nói không chừng hắn đại nhân đại lượng mà cho cô sống thêm mấy ngày, hoặc sẽ được chết một cách không đau đớn.
Đã từng luôn lo lắng mình sẽ chết, sở dĩ lo sợ cái chết, là vì cô rất quý trọng sinh mệnh.
Hiện tại xuyên sách, có được một cơ thể khỏe mạnh, vậy mà vẫn như trước phải lo lắng sợ hãi như vậy.
Hy vọng Ấn Thiếu Thần có thể so với bệnh tim sẽ tốt hơn.
Cô cầm phần lẩu Oden đến bên cửa sổ ngồi xuống, đem túi đồ đã mua để một bên, nhìn chằm chằm ra bên ngoài.
Cô nghĩ chờ Ấn Thiếu Thần sau khi vào trong cô lại đi về là được. đỡ cho Ấn Thiếu Thần nhìn thấy mình lại phiền lòng.
Quyển sách này câu chuyện viết vô cùng máu chó.
Vai nam chính, cũng chính là Ấn Thiếu Thần kiếp trước bị Minh Hi hãm hại, kết cục về sau thê thảm không gì sánh được, may mà được sống lại.
Sau khi sống lạiẤn Thiếu Thần liền triển khai kế hoạch trả thù, đầu tiên là giải quyết vấn đề trong gia đình: Gia nhập cuộc chiến tranh giành tài sản trong gia tộc, thậm chí bắt đầu chăm chỉ học tập, mạnh mẽ quyết tâm kế thừa sản nghiệp gia đình, bất kỳ ai muốn cảm đường đều không còn đường sống.
Báo thù tiếp theo là tiêu diệt kẻ thù kiếp trước, mấy cái BOSS nhỏ khác không đáng nhắc đến, chỉ có đối đầu với Minh Hi chiếm đến hơn phân nửa độ dài, Minh Hi cũng là BOSS cuối nên chết cũng là thảm nhất.
Còn về phần tuyến tình cảm, cũng vô cùng máu chó.
Ấn Thiếu Thần bướng bỉnh không theo lẽ thường, tính cách kiêu ngạo, là một nhị thế tổ tiêu chuẩn.
Nữ chính thì lại là một đóa tiểu bạch hoa.
Theo tiến độ trong sách, thì hiện tại Ấn Thiếu Thần cùng nữ chính chưa gặp nhau, dù sao nữ chính chính là theo Minh Hi cùng lúc chuyển vào trường quốc tế Gia Hoa.
Ấn Thiếu Thần kiếp trước không có chú ý tới nữ chính, chính là sau khi sống lại Ấn Thiếu Thần mới thay đổi, đoạn nhân duyên mới dưới sự trùng hợp cùng nữ chính có tiếp xúc.
Nữ chính cũng là sau khi hắn sống lại mới có bàn tay vàng.
Minh Hi đọc sách chủ yếu là xem nhân vật chính, cho nên lúc Thiệu Dư từ giới thiệu, Minh Hi còn chưa kịp phản ứng.
Nhưng mà sau khiẤn Thiếu Thần giới thiệu tên, Minh Hi liền kịp phản ứng.
Thiệu Dư chính là nam hai quyển sách này, cũng thích nữ chính, là một vị đại thiếu gia mê gái nhưng vì nữ chính liền lãng tử quay đầu.
Yên lặng bảo vệ nữ chính, trợ giúp Ấn Thiếu Thần cùng nữ chính đến với nhau, còn mỉm cười chúc phúc.
Từ đầu tới cuối, rõ ràng là một cao thủ tình trường lại như một thiếu niên đơn thuần không thổ lộ, cũng không có ám chỉ, chỉ thầm cho đi, Minh Hi còn từng đau lòng cho nhân vật này.
Bây giờ nhìn Ấn Thiếu Thần cùng Thiệu Dư, Minh Hi thân là nhân vật phản diện số một bỗng nhiên cảm thấy bùi ngùi.
Tình cảm a, thật là một tiểu yêu tinh thích dày vò người khác mà. Thời điểm ngẩn người, Minh Hi chợt nghĩ đến một vấn đề.
Trong sách "Minh Hi" bị rất nhiều đọc giả mắng, nói nàng mất hết tính người. Ấn Thiếu Thần chỉ là người trong lòng Minh Nguyệt mà thôi, cô ấy không cần phải vào lúc Minh Nguyệt đang cai ma túy, đem Ấn Thiếu Thần bức vào chỗ chết, một mực gây trở ngại cho nam nữ chính như vậy.
Có đọc giả suy đoán "Minh Hi" là vì yêu nên sinh hận, phân tích "Minh Hi" yêu Ấn Thiếu Thần, nên đố kị với Đường Tử Kỳ.
Có đọc giả nói "Minh Hi" chỉ là một nhân vật phản diện não tàn, ngược người khác không cần lý do, cô ta sinh ra là để hãm hại vai chính.
Nhưng trong lời văn tác giả có nói, có một đoạn nội dung quyển sách kể một cách mờ mịt, chỉ là có rất nhiều người không chú ý đến, hơn nữa tác giả còn xin lỗi nói là do năng lực diễn đạt của bản thân không đươc tốt, bày tỏ là trong phần phiên ngoại sẽ viết rõ ràng, đoạn ân oán kia giữa Ấn Thiếu Thần cùng "Minh Hi".
Lúc ấy cô cũng vô cùng hiếu kỳ, Ấn Thiếu Thần rốt cuộc đã làm gì "Minh Hi", mới có thể làm cho "Minh Hi" Diệt Tuyệt sư thái điên cuồng trả thù bọn họ như vậy.
Đáng tiếc, cô còn chưa đọc được phiên ngoại, đã xuyên vào trong quyển sách này rồi.
Lúc này nhìn hai người ngoài cửa, cô đột nhiên tỉnh ngộ: Đúng vậy, "Minh Hi" mặc dù hư hỏng, nhưng là chưa từng động thủ đối với Thiệu Dư, cũng không có nhằm vào những người khác, nhiều lắm là lợi dụng bọn họ để nhắm vào nam nữ chính thôi.
"Minh Hi" chỉ sinh ra thù hận với Ấn Thiếu Thần, Đường Tử Kỳ thôi, thậm chí loại thù hận này vượt qua cả oán khí đối với Minh Nguyệt người làm thay đổi sinh hoạt của cô ấy.
Suy nghĩ cẩn thận chính là, "Minh Hi" kiếp trước đã liều mạng hãm hại Ấn Thiếu Thần rồi, sau khi Ấn Thiếu Thần sống lại vẫn tiếp tục hại hắn, phát hiện Ấn Thiếu Thần thích Đường Tử Kỳ, mới thuận tiện hại luôn Đường Tử Kỳ.
Nói cách khác, Ấn Thiếu Thần kiếp trước kiếp này, đã phát sinh việc khiến "Minh Hi" căm ghét Ấn Thiếu Thần.
Đến tột cùng là vì cái gì?
?
Tác giả có lời muốn nói: [Cuộc sống không dễ dàng, đa tài đa nghệ, làm nam chính còn phải ăn que nướng? Thiếu gia hào môn cùng mọi người ăn que nướng, là gia cảnh trở nên sa sút, hay vẫn còn ẩn tình khác? ]
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.