Chương trước
Chương sau
Mặc kệ nói như thế nào, trong một không gian yên tĩnh có thể bức điên một người, Debby có thể chạy tới xem hắn cũng đủ làm cho Rebertin cảm thấy ấm áp.

Rebertin nhìn Debby có chút tò mò mà đánh giá khắp nơi, mở miệng hỏi: "Hôm nay đã bôi thuốc chưa?"

"Ưm?" Debby thu hồi tầm mắt gật gật đầu, giơ tay ra cho Rebertin nhìn: "Đã bôi rồi, cậu nhìn xem, nó sắp lành rồi".

Rebertin rất vừa lòng: "Vậy là tốt rồi, phải kiên trì như vậy vết thương mới mau lành."

"Đã biết." Debby lên tiếng gật gật đầu.

Hai người trong khoảng thời gian ngắn không có lời để nói, Rebertin tư tâm cũng muốn cho Debby bồi hắn trong chốc lát, vì thế cũng không bảo Debby rời đi, nhưng ngồi đối diện lại không nói gì cũng có chút xấu hổ nên hắn bắt đầu tìm lời để nói, đôi mắt chú ý tới đôi tay Debby chống thân thể trên bệ cửa, không khỏi mở miệng nói: "Ngón tay cậu lớn lên thật xinh đẹp, vừa thon vừa dài."

Nhưng một câu lời nói khích lệ như vậy không làm Debby vẫn hay thường thẹn thùng đỏ mặt, mà sắc mặt lại chợt trắng, đôi tay nhanh chống giấu sau lưng, răng cũng cắn lên môi.

Đối với sắc mặt Debby đột nhiên thay đổi, Rebertin nhất thời phản ứng không kịp, còn ngơ ngác hỏi một câu: "Làm sao vậy?"

Debby sắc mặt trắng bệch không trả lời, chỉ đứng dậy nhỏ giọng nói một câu: "Tôi đi đây." Liền muốn xoay người rời đi.



Tốt xấu gì đầu óc Rebertin không tính chậm, phản ứng lại sau đó quả thực chỉ muốn tát miệng của mình một cái: "Debby, đợi đã."

Nhưng Debby cũng không vì Rebertin gọi mà dừng lại, chỉ xoay người hướng tới một chỗ bơi đi, thân ảnh có vẻ vội vàng.

"Debby, Debby ý tôi không phải như vậy, đừng đi." Rebertin nóng nảy, hắn không biết hôm nay cứ để Debby hiểu lầm mà đi như vậy sẽ đối với Debby, đối với quan hệ của của bọn họ sẽ thương tổn như thế nào, cho nên Rebertin hiểu hiện tại không thể để Debby rời đi, hắn cầm lấy thanh chắn hướng Debby hô: "Tôi chỉ cảm thấy ngón tay cậu lớn lên rất đẹp, đây là lời nói thật lòng, tin tưởng tôi được không? Tôi thề!"

Có lẽ nghe ra được trong giọng nói Rebertin bức thiết cùng nôn nóng, Debby cuối cùng vẫn mềm lòng ngừng lại nhưng cậu vẫn không xoay người lại, chỉ thấp giọng nói: "Tôi biết tay tôi không có màng cho nên rất xấu, nhưng xin cậu đừng đem chuyện này ra mà nói đùa được không?"

"Tôi không có nói đùa." Rebertin nói xong lại cảm thấy những lời này khiến cho người ta nghĩ theo nghĩa khác, hận không thể tát cho mình thêm cái nữa: "Ý tôi là tôi chưa bao giờ cảm thấy tay cậu không có màng là xấu, tôi thật sự đơn thuần chỉ cảm thấy ngón tay cậu rất xinh đẹp cho nên mới nói như vậy."

"Ngón tay như vậy sao lại xinh đẹp được chứ?" Trong giọng nói Debby không che giấu được thương tâm cùng thất vọng: "Tay tôi cùng mọi người khi sinh ra đã không giống nhau, bàn tay kì quái như vậy sao lại đẹp được chứ, tôi cảm thấy nó rất xấu, tuy rằng bọn họ không nói ra nhưng tôi xem hiểu ánh mắt của bọn họ, biết bọn họ chính là nghĩ như vậy." Nói xong Debby xoay người nhanh chóng liếc nhìn Rebertin một cái: "Tôi thực sự đi đây, cậu nghỉ ngơi sớm một chút." Nói xong đem tay đặt lên khối đá ngầm không lớn không nhỏ, chuẩn bị đem nó dời sang rời đi nơi này.

"Chẳng lẽ cậu chưa từng nghe qua một câu sao, Hải Thần đối với con dân của nó(?) đều công bằng, nó lấy đi của ngươi cái gì sẽ trả lại cho ngươi thứ khác. Tuy rằng nó lấy đi màng vốn thuộc về cậu nhưng cậu không phát hiện nó đã trả lại cho cậu thứ khác sao?" Rebertin trong lòng quýnh lên, bật thốt ra lời.

Chưa từng có ai đối với Debby nói như vậy, điều này lại làm cho cậu một lần nữa ngừng lại, quay đầu mang theo chút ảm đạm nhìn về phía Rebertin: "Trả lại thứ khác? Trả lại cái gì?" Cứ việc trong lòng Debby cảm thấy Rebertin nói như vậy chỉ để an ủi mình, chính là bởi vì một đôi tay như vậy đã làm Debby thương tâm cùng tự ti đã lâu, chẳng sợ chỉ là một một câu an ủi cậu cũng muốn nghe một chút, chỉ cần cho mình một chút an ủi là được rồi.

Thấy được Debby ngừng lại, trong lòng Rebertin nho nhỏ thở ra một hơi, hướng Debby vẫy vẫy tay nói: "Cậu lại đây tôi nói cho cậu, bên ngoài tuy rằng không có nhân ngư gác, nhưng không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất."

Nghe xong Rebertin nói, Debby do dự trong chốc lát vẫn hướng hắn bơi qua, nhưng lúc này không lại đứng bên cửa sổ phòng tạm giam mà là cùng Rebertin bảo trì một ít khoảng cách: "Cậu nói đi."

Lúc ban đầu dưới tình thế cấp bách mới nói ra câu nói kia, lúc này chính thức nói ra tí sửu dần mẹo đích thực có chút khó khăn, ánh mắt không ngừng hướng tới đặt trên tay Debby, bỗng nhiên ánh mắt Rebertin sáng lên: "Nhìn này, tuy rằng tây cậu cùng tay tôi không giống nhau, nhưng cậu không cảm thấy tay cậu phi thương linh hoạt à?"

"Linh hoạt?" Nghe Rebertin nói, Debby cúi đầu liếc mắt tinh tế đánh giá đôi tay mình, sau đó lắc đầu: "Không cảm thấy."

"Sao không cảm thấy được." Hiện tại Rebertin chính dốc hết sức lừa dối, cần phải làm Debby quên mất cái bóng ma này: "Ngón tay không có màng có thể làm nhiều việc rất tốt đó."

Debby vẫn là biểu tình có chút thương tâm: "Ngón tay tôi có thể làm, ngón tay của nhân ngư khác cũng có thể làm."



"Ai nói, có một số việc tay cậu không thể làm, chỉ sợ nhân ngư khác cũng không làm được." Rebertin lời thề son sắt nói.

Debby bị Rebertin nói chém đinh chặt sắt gợi lên lòng hiếu kì: "Tỷ như?"

"Tỷ như..." Rebertin suy nghĩ một chút hướng Debby hỏi: "Cậu có biết bóng tay không?"

Không ngoài Rebertin dự kiến, Debby lắc lắc đầu: "Không biết, đó là cái gì?"

Thấy Debby lắc đầu, Rebertin đắc ý hướng Debby vẫy vẫy tay: "Lại đây, tôi nói cho cậu bóng tay là gì."

Debby đơn thuần thành thật nghe lời lần nữa đến gần Rebertin.

Rebertin chờ Debby bơi tới trước mặt mình liền hướng cậu vươn đôi tay: "Đem tay cậu đưa cho tôi."

Debby do dự một chút rồi làm theo.

Rebertin nắm lấy đôi tay Debby, nương theo ánh sáng không biết lộ ra từ đâu, sau đó một bên nhẹ giọng giải thích một bên cầm tay Debby chậm rãi động: "Nhìn này, chúng ta đem hai ngón tay để sát vào nhau, sau đó những ngón tay khác nhẹ nhàng đong đưa, như vậy có giống hải âu bay lượn trên mặt biển không? Còn có cái này, ngón tay cái cùng đầu ngón trỏ niết vào nhau, ba ngón tay còn lại hơi hơi uốn lượn lên, động động một chút, biết đây là cái gì không? Nghe nói trên mặt đất có một loại chim chóc kêu là khổng tước, nó hình dạng như này, nó có lông chim năm màu thật dài, thời điểm xòe ra rất là xinh đẹp.."

Debby bị Rebertin nắm lấy đôi tay, dùng ngón tay làm ra các loại động tác, tay bị anh sáng chiếu vào hiện ra bóng trên bãi đá ngầm biến ảo ra các loại hình ảnh, nghe thanh âm trầm thấp của Rebertin, Debby cảm thấy mình giống như thật sự thấy được những thứ chỉ trên ở trên mặt đất, động vật cùng loài chim chỉ có trên bầu trời.

Đây cũng là lần đầu tiên Debby biết, nguyên lai ngón tay cậu có thể làm ra động tác phức tạp như vậy, chỉ có cậu, chỉ có cậu mới có thể, bất luận nhân ngư nào cũng không thể, bọn họ không có biện pháp dùng ngón tay biến ảo ra nhiều đồ án như vậy, bọn họ không biết nguyên lai ngón tay chiếu hình ảnh trên đá ngầm còn thú vị như vậy... Ánh mắt Debby từ hình chiếu vách tường trên đá ngầm dời đến người bên cạnh cậu, động tác Rebertin vẫn còn tiếp tục, hắn thấp giọng giải thích còn chưa dừng, động tác của hắn mềm nhẹ như vậy, thanh âm của hắn thuần hậu như vậy, nhìn bộ dáng chuyên chú của Rebertin, trong lòng Debby bỗng nhiên dâng lên cảm giác ê ẩm lại mang theo một chút ngọt ngào.

Rebertin chính đang chơi tay Debby lại chú ý tới ánh mắt cậu, hướng Debby nhe răng cười: "Đã hiểu chưa?"

Debby khóe miệng cũng cong lên: "Ừm, đã hiểu, lúc trước cũng không biết nguyên lai còn có thể làm được như vậy."

Rebertin lại làm động tác suỵt: "Đây là Hải Thần trộm cho cậu món quà nhỏ nha, chỉ thuộc về cậu thôi."



Nhìn ánh mắt Rebertin giảo hoạt ý cười, Debby nhẹ nhàng gật gật đầu: "Tôi thích món quà nhỏ này."

Rebertin biết Debby buông xuống việc không vui vừa rồi, hắn nhịn không được duỗi tay xoa xoa mái tóc vàng mềm mại của Debby: "Bởi vì là món quà nhỏ trộm cho cậu, cho nên nhóm nhân ngư khác cũng không biết, này cũng không sao cả, chỉ cần chính cậu biết là được. Trước khi muốn người khác thích cậu, chính cậu cũng phải học cách yêu thương chính mình mới đúng."

Rõ ràng chỉ một động tác ngắn ngủi, Debby lại cảm thấy bàn tay Rebertin rất ấm áp, giống như cảm giác trộm nhìn mặt trời lặn xuống biển chỉ để lại chút độ ấm, có lẽ ở trên mặt đất những người đó nhìn sẽ có chút lạnh lẽo, nhưng Debby lại cảm thấy cũng đủ ấm áp.

Không biết vì sao Debby mỉm cười lại mang theo chút thỏa mãn còn nho nhỏ vui sướng như vậy, Rebertin chỉ biết hắn thích nhìn bộ dáng Debby vui vẻ như vậy: "Tôi thấy Hải Thần lại trả cho cậu một món quà nhỏ này."

"Là cái gì?" Tươi cười trên mặt Debby vẫn chưa tan đi, mi mắt cong cong nhìn về phía Rebertin, không biết hắn còn mang đến cho cậu bất ngờ nhỏ gì đây.

Rebertin a một tiếng, dùng ngón trỏ chống cầm làn bộ cao thâm khó đoán nói: "Hải Thần trả lại cho cậu nụ cười đẹp nhất, làm người vừa nhìn thấy tâm tình sẽ tốt lên."

Không có chờ đến bất ngờ nhỏ như trong tưởng tượng lại làm Debby đỏ mặt: "Cái, cái gì chứ." Lại đối diện với tươi cười có chút bỡn cợt của Rebertin mặt Debby càng đỏ hơn, cậu có chút vô thố mà vẫy vẫy cái đuôi, sau đó nhanh chóng bơi đến lối ra: "Muộn rồi, tôi phải đi ngủ đây, ngủ ngon."

Lúc này Rebertin không lại giữ Debby lại, chỉ cười cười nhìn nhân ngư đuôi màu lam nhạt phảng phất như lửa thêu mông mà biến mất trong tầm mắt hắn.

Rung đùi đắc ý trở lại giường đá ngầm, cảm xúc nhàm chán hư không tịch mịch lúc trước của Rebertin toàn bộ đều không cánh mà bay, trong miệng chỉ hừ ca, mang theo khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của Debby lần nữa tiến vào mộng đẹp.

Tiểu gia hỏa, thẹn thùng mặt liền biến thành trái cà chua chín, quá đáng yêu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.