Hơn nữa còn có hơn hai tháng là đến Tết rồi, một mình Khương Đường quay về Thịnh Kinh làm gì.
Nàng tính lo chuyện kinh doanh ở đây trước, làm thức ăn bổ sung cho Nhược Nhược, còn những chuyện còn lại… dù sao nàng vẫn còn trẻ, không vội.
Thực ra Nhược Nhược ở bên cạnh nên Khương Đường không cảm giác được con bé đã lớn, hình như chỉ lớn bằng lúc mới sinh, những lúc bế vào lòng sẽ cảm thấy nặng.
Trái ngược lại là Cố Kiến Sơn, năm ngày về một lần, mỗi lần về đều có thể cảm nhận được nỗi kinh ngạc.
Con bé biết lật người, ngẩng đầu, biết ăn đồ ăn khác, mỗi lần quay về đều khác nhau, Cố Kiến Sơn có thể cảm nhận được con gái lại lớn thêm, từ một đứa bé tí tẹo trở thành một tiểu khuê nữ mềm mại đáng yêu.
Nhưng con trẻ sẽ không tự lớn lên mà cần người chăm sóc, nuôi lớn từng chút một.
Cố Kiến Sơn: “Lúc ta không ở nhà đã vất vả cho nàng rồi.”
Hắn về nhà thì nên để hắn chăm con, cho con ăn, thay tã lót, lau mặt rửa chân, bận rộn làm cho tới giờ Dậu thì có bà vú bế xuống cho ngủ.
Cố Kiến Sơn đi vòng qua bên chỗ Khương Đường, nhìn chữ nàng viết, nàng đang chép “Luận ngữ”.
Trên bàn còn có rất nhiều sách, từ “Đệ tử quy” đến “Sử ký”, có mấy quyển chất chồng lên nhau.
Khương Đường nói: “Ta đọc mấy cuốn sách này trước, kẻo sau này lúc Nhược Nhược nói chuyện với ta thì ta lại không hiểu.”
Có rất nhiều sách Khương Đường chưa thấy bao giờ, khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-nha-hoan-cua-nu-chinh-ta-nam-yen-lam-giau/4603582/chuong-222.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.