Năm nay Cố Ninh Chiêu bốn tuổi rồi, Lục Cẩm Dao còn nhiều kinh nghiệm nuôi dưỡng con cái hơn Khương Đường.
Đã lâu không gặp, Khương Đường rất nhớ bọn họ.
Cho đến bây giờ Khương Đường vẫn quen gọi Lục tỷ tỷ, Cố Kiến Sơn thấy người thì gọi là tứ tẩu, của ai người nấy gọi.
Sau khi thành thân vẫn không đổi, vẫn cứ gọi như thế.
Lần này Cố Kiến Sơn về có thể nghỉ ngơi dăm ngày, có thể tới nơi khác thăm thú.
Tháng tư tuyết đã tan rồi, cũng có vùng núi cao ở phía Bắc có tuyết nhưng nơi ấy quanh năm tích tuyết, gọi là núi tuyết.
Những nơi khác cây cỏ đâm chồi, lộ ra xuân ý ấm áp.
Khương Đường hầu như đã đi hết các thành xung quanh rồi, mỗi tháng ra ngoài bốn lần, tới bốn nơi khác nhau, nên cơ bản những nơi có thể tới là đều đi rồi.
Trời ấm áp có thể ra ngoài dã ngoại, chỉ là bây giờ bụng đã to nên làm gì cũng đều bất tiện.
Lúc mới lộ bầu vẫn còn cảm thấy lạ lẫm, về sau bụng cứ y hệt như quả bóng bay, từ từ to lên.
Khó lật người, khó đi, đôi khi chân sẽ phù nền, bây giờ Khương Đường ăn không nhiều lắm, cũng sợ đến khi đó khó sinh.
Lần này tới đợt chơi xuân đều là Cố Kiến Sơn dẫn người đi làm việc, Khương Đường đi loanh quanh đợi ăn là được rồi.
Bây giờ ra ngoài không cần đi săn nữa mà mang theo vịt gà, nướng ra vị càng ngon hơn.
Ngắm đồi xanh nước trong, Khương Đường hỏi Cố Kiến Sơn: “Chàng đã từng nghĩ tên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-nha-hoan-cua-nu-chinh-ta-nam-yen-lam-giau/4603577/chuong-217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.