Thu dọn đồ đạc xong xuôi, Lưu Dương cũng dẫn người quay về.
Lông thú chiếm chỗ đã bán đi, còn ngọc thạch khác thì cất kỹ rồi đưa trực tiếp cho Khương Đường, chỉ là không chắc được rằng những thứ này có đáng năm trăm lượng bạc hay không.
Tĩnh Mặc khẳng định: “Có thể, những bảo thạch này là đủ rồi, giá cả của ngọc thạch ta không đánh giá được, dù gì cũng không rẻ đâu.”
Chuyến đi này coi như là thắng lợi trở về, đến khăn tay mà Ngô Chi bán cũng hơn mười lượng bạc, nàng ấy chưa từng thấy nhiều tiền như thế bao giờ, cả người cứ mơ màng ngẩn ngơ.
Hóa ra làm ăn buôn bán là chuyện mỹ miều như này.
Bội Lan và Tĩnh Mặc cũng bán đi được không ít, đổi được hai viên bảo thạch và một viên ngọc thạch, mấy người Lưu Đại Lang còn nhiều hơn, đã quá quen đối với chuyện này.
Dọc đường bụng lo ngay ngáy khổ cực, nhưng lại cảm thấy xứng đáng.
Lưu Đại Lang chia cho ba người mỗi người một chiếc vòng tay đổi được, màu sắc bắt mắt rất đẹp, bên trên còn có mấy xâu mã não: “Vất vả cho ba vị tỷ tỷ đã đi chuyến này.”
Hắn biết Ngô Chi là người của Khương Đường, Bội Lan và Tĩnh Mặc cũng thân thiết với Khương Đường, nên mong rằng có thể nói vài câu hay trước mặt Khương Đường.
Tĩnh Mặc nhận trước, Bội Lan và Ngô Chi cũng nhận, trên đường quay trở về cũng bình an, hạ tuần tháng sau thì đến Thịnh Kinh.
Tháng sáu tháng bảy là lúc nóng nhất ở Thịnh Kinh.
Giữa tháng năm Khương Đường nhận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-nha-hoan-cua-nu-chinh-ta-nam-yen-lam-giau/4603569/chuong-209.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.