Yến Vương đã chết, chỉ có Tần Vương là một hoàng tử có thể kế vị. Kỳ thật cũng không phải, có tới mấy hoàng tử dưới tuổi hai mươi, còn có người trẻ tuổi hơn một chút. Nếu đợi thêm vài năm nữa thì cũng có thể chống đỡ, ai cũng không biết hoàng đế kế tiếp là ai.
Chuyện hoàng gia này làm cho dân chúng đều run rẩy, không dám lên tiếng.
Vào tháng Chạp, thời tiết càng thêm rét lạnh, nhất là ở Phù thành.
Cố Kiến Sơn nấu chút canh nóng. Khối canh này màu vàng, khi nấu ra cũng là màu vàng óng ảnh, vừa ngửi đã nghe thấy mùi chua, hẳn là vị chua cay. Trong thư Khương Đường nói, cho thêm ít thịt bò thái mỏng ăn chung với cái này là ngon nhất.
Chẳng qua trước không có thôn trang sau không có cửa hàng, đi đâu mà tìm được thịt bò đây.
Hiện tại ngay cả muốn ăn no cũng vất vả, có cái mà ăn cũng không tệ rồi.
Món này còn mang theo vị cay, trên người Yến Vương có vết thương, cũng không biết có thể ăn hay không, nếu không thể ăn chỉ có thể gặm bánh bao mà thôi.
Cố Kiến Sơn bỏ mấy miếng khoai tây vào bên trong, lại xé lá bắp cải. Chờ nấu xong, hắn cầm theo hai miếng bánh bao lạnh cùng bưng vào phòng.
“Điện hạ, cơm xong rồi.”
Triệu Chân mặt xám mày tro dựa vào trên giường, tuy rằng chật vật nhưng trên người còn có loại quý khí khó có thể nói thành lời.
Dùng một từ để hình dung chính là gặp biến bất kinh.
Làm cho người ta cảm thấy không hổ là hậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-nha-hoan-cua-nu-chinh-ta-nam-yen-lam-giau/4603536/chuong-176.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.