Vĩnh Ninh hầu nói: “Nếu bà lo lắng thì kêu Tứ tức phụ đi thăm nàng, vừa lúc lão Tứ cũng không ở nhà, hai người bọn họ chắc sẽ có nhiều chuyện để nói.”
Trịnh thị thiếu chút nữa đã bị chọc cười, ông vừa nói cái gì vậy, cái gì mà đúng lúc chứ? Hai nhi tử rời khỏi nhà, ông lại cũng lo lắng một chút nào.
Trịnh thị nói: “Cách này của ông không được, nếu đã muốn quản lý người trong nhà thì không được đi lại ăn nói lung tung, nếu để A Dao đi gặp Khương Đường, bị các viện khác trông thấy, chắc hẳn bọn họ sẽ khó chịu.”
Trịnh thị đang nói tới đại phòng, có khi bà cũng nghĩ có phải bà quá bất công hay không nên mới nghĩ về Hàn thị như vậy.
Không đợi Vĩnh Ninh hầu nói chuyện, Trịnh thị lại nói: “Nếu trời lại trở lạnh thì ta sẽ giả ốm.”
Thân mình của bà vốn dĩ cũng không được tốt, nói bà sinh bệnh cũng không có ai nghi ngờ, đến lúc đó sẽ sai trưởng tức tới chăm bệnh, cũng tránh cho nàng ta suy nghĩ miên man.
Chỉ là bà lo sẽ bị Hàn thị làm cho phiền lòng, sớm chiều ở chung, sớm muộn gì cũng bị chọc tức tới mức bệnh thật.
Vĩnh Ninh hầu cảm thấy chủ ý này không tồi, ngẫm lại cũng không có biện pháp nào tốt hơn, cũng gật đầu đồng ý: “Cứ như vậy đi.”
Vừa qua Tết Trung Thu, thời tiết dần mát mẻ lại.
Trung thu năm nay phủ Vĩnh Ninh hầu cũng không còn náo nhiệt, Cố Kiến Sơn rời khỏi Hầu phủ, mà Cố Kiến Châu vẫn còn ở Điền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-nha-hoan-cua-nu-chinh-ta-nam-yen-lam-giau/4603530/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.