Vốn trang hộ cũng sẽ lén nuôi gia súc gia cầm, nhưng chăn nuôi cũng cần phải cho ăn. Gà còn có thể ăn sâu, đến lúc đó hài tử trong nhà có thể ra đồng bắt sâu.
Bọn họ không ký khế ước bán thân, vì vậy nhất định bọn họ phải tìm cách để tự nuôi sống mình.
Nói như vậy, nếu trồng lương thực bị thua lỗ có thể bù lại bằng chăn nuôi, hẳn là trang hộ sẽ rất nguyện ý trồng rau.
Chu Chính Minh thừa nhận vừa rồi giọng của mình hơi lớn quá, nếu là như vậy, bọn họ cam đoan chăm sóc phần đất trồng rau của Khương Đường thật cẩn thận, giống như chăm sóc phần đất lương thực vậy.
Hắn nuốt nước miếng: “Đất của chủ nhân, đương nhiên là tùy chủ nhân định đoạt.”
Khương Đường cười nhạt một tiếng, làm căn phòng đơn sơ cũng trở nên bừng sáng hơn: “Ta hy vọng cuộc sống của mọi người sẽ tốt hơn một chút, dù sao ta cũng không có gia cảnh xuất thân tốt, cũng biết rõ không có tiền khó khăn đến cỡ nào.”
Chu Chính Minh vốn còn muốn nắm chặt Khương Đường, nuôi con gì trồng cây gì cũng phải nghe theo hắn. Nhưng nói xong mấy câu, hắn lại phải nghe Khương Đường.
Hắn tò mò hỏi: “Không biết chủ nhân là đang làm việc gì, ta cũng chỉ là lắm miệng hỏi một câu vậy thôi, chính là thấy cách nói chuyện làm việc không giống người bình thường.”
Kỳ thật lúc đầu khi nhìn bộ dạng Khương Đường, hắn cho rằng nàng là ngoại thất của đại nhân vật nào đó. Nữ tử như vậy làm cho người ta phỉ nhổ, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-nha-hoan-cua-nu-chinh-ta-nam-yen-lam-giau/4603503/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.