Biển người xung quanh đổ xô đi, Khương Đường quay đầu nhìn ra đằng sau, thấy không có ai đuổi đến thì thở phào.
Nàng đưa mắt nhìn cổ tay bị nắm, Cố Kiến Sơn lập tức buông tay ra.
Khương Đường bỏ lọ bột ớt vào lại tay áo, nói: “Bên kia có kẻ buôn người, hẳn là còn lừa các cô nương khác, ngài mau đi xem xem.”
Không thể chỉ chọn mình nàng để ra tay được, nàng chạy thoát nhưng những người khác thì sao.
Cố Kiến Sơn đáp: “Đã cho Minh Triều đi rồi.”
Vết thương của hắn vẫn còn chưa khỏi hẳn nên không chạy nổi, Minh Triều bắt được người thì sẽ giao cho ngự lâm quân, ngự lâm quân phụ trách an nguy của hoàng thành.
Khương Đường đưa mu bàn tay ra sau lưng, x0a nắn cẩn thận: “Vậy thì tốt, thế nô tỳ về trước đây.”
Nàng không dám đi dạo nữa, giờ mới ra ngoài có một lát mà đã gặp phải loại chuyện này, vẫn nên quay về sớm một chút thì an toàn hơn. Cũng xúi quẩy, mới được bao lâu đâu mà hạt dẻ đã bị chôm mất, cho dù tìm được về thì Khương Đường cũng không dám ăn nữa, lát nữa lại đi mua một túi.
Cố Kiến Sơn nói: “Không ở lại thêm chốc nữa à?”
Khương Đường vừa mới ra ngoài, khó khăn lắm mới được ra ngoài một lần.
Khương Đường lắc đầu: “Không đâu, công… vết thương của ngài vẫn chưa khỏi, cũng quay về sớm chút.”
Cố Kiến Sơn chau mày, nếu hắn nói hắn đi theo phía sau nên không cần lo lắng nguy hiểm, Khương Đường chắc chắn không đồng ý. Hôm nay mới có một lần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-nha-hoan-cua-nu-chinh-ta-nam-yen-lam-giau/4603430/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.