Lục Cẩm Dao kể đầu đuôi ngọn ngành từ chuyện của phòng lớn làm ngày trước, còn có cả chuyện tiểu nương tử của phủ Yến quốc công rơi xuống nước ngày đó: “Nàng ấy là một nha hoàn vốn chẳng dễ dàng gì. Nương, con cũng là nữ tử mà.”
Trần thị nhìn dáng vẻ kiên định của Lục Cẩm Dao, giật mình nhớ đến bản thân ngày xưa, khi ấy bản thân bà ấy cũng ngây thơ lãng mạn như vậy.
Bản thân khi đó cũng thế, tiền nhân bảo bà ấy không thể đi đường vòng nhưng bà vẫn va đầu vào.
“Vậy thì con phải giữ văn tự bán thân của nó cho cẩn thận, chớ để nó sinh lòng khác. Những nha hoàn khác cũng vậy, con đang có thai, khó tránh khỏi sơ suất.”
Chỉ cần giữ được văn tự bán thân của Khương Đường thì chẳng sợ có tâm tư xấu xa gì.
Có một câu nói chẳng hề sai.
Không phải nha hoàn nào trông xinh đẹp thì cũng có suy nghĩ leo lên giường.
Trần thị mỉm cười bảo: “Trong lòng bản thân hiểu rõ là được, thưởng phạt thỏa đáng, đây là điều nương đã dạy con.”
Mua công thức từ chỗ Khương Đường thì đã mua rồi, thưởng phạt thích đáng là dùng như thế này.
Sử dụng hạ nhân như thế nào, để hạ nhân một lòng một dạ, đều phải học từ từ.
Đến đây một chuyến, Trần thị đã hiểu được rằng Lục Cẩm Dao ở đây không hề tệ, mang thai hơn ba tháng trông béo hơn một chút.
Hai mẫu tử lại hàn huyên thêm một lát, Trần thị thấy thì giờ cũng đã hòm hòm: “Trần ma ma kinh nghiệm phong phú, biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-nha-hoan-cua-nu-chinh-ta-nam-yen-lam-giau/4603412/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.