Trong nguyên tác, rốt cuộc Nguyệt Nương này có vào phủ hay không nàng đã quên mất rồi, nhưng lần quay về này chỉ có thể nói rằng Cố Kiến Thủy ở trước mặt Trịnh thị không chịu nổi được một kích.
Thủ đoạn nội trạch còn nhiều lắm, sau khi bị đưa đến trang tử cuối cùng có thể sống được mấy ngày cũng chẳng hay.
Có lẽ giống như cỏ dại, tự sinh tự diệt.
Đứa trẻ đó có thể sống sót được hay không cũng là một ẩn số. Cố Kiến Thủy phải thăng chức, không còn mỹ kiều nương thì mới ban đầu sẽ thấy áy náy nhưng sau này để tâm đ ến Hứa thị thì cũng sẽ quẳng Nguyệt Nương và Duệ ca ra sau đầu thôi.
Thật đúng là bạc bẽo.
Bội Lan cả kinh nói: “Không phải Nhị gia bị Hầu gia gọi đi nói chuyện đấy chứ, nếu như biết thì làm sao giờ?”
Bạch Vi: “Ngươi ngốc à, nếu Nhị gia không hồi tâm thì đã đưa Nguyệt Nương ra ngoài ở từ lâu rồi.”
Bạch Vi thầm nhủ, công tử đã thành thân thì sẽ được chia cửa hàng chi nhánh và trang tử, đều do đương gia chủ mẫu quản lý.
Một tháng lương làm quan thì có được bao nhiêu bac, đi hai chuyến đến tửu lâu đã tiêu hết rồi. Nói cho cùng, chẳng phải cầm tiền của Hầu phủ để nuôi ngoại thất ư, phu nhân có thể vui được mới lạ. Đã không có bạc, lại chẳng nỡ từ bỏ thân phận Nhị gia của Hầu phủ nên tất nhiên chẳng dám thốt lời nào.
Lục Anh tặc lưỡi ngạc nhiên: “Lời của nam nhân ấy mà, cứ coi như cái rắm là được.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-nha-hoan-cua-nu-chinh-ta-nam-yen-lam-giau/4603403/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.