Hôm nay là Bán Hạ, Bội Lan gác đêm, những người khác còn chưa đi, Khương Đường mời bọn họ tới ăn cơm thố.
Bội Lan mặt tròn, trên gương mặt là hai lúm đồng tiền, cười một cái vô cùng ngọt ngào, mười lăm mười sáu tuổi chính là tuổi đang lớn, nàng ăn cơm tối rồi cũng không thấy no bụng.
Một nồi cơm thố đủ cho mỗi người một bát, còn có thể chia một miếng xương sống heo kho tàu. Cũng không biết là hầm thế nào mà màu sắc của thịt kho tàu đỏ và trong veo, thịt mỡ oánh nhuận sáng long lanh, mỡ thịt đan xen khiến cho xương heo đều là mùi thơm.
Nước tương rưới cơm chính là nước thịt kho tàu, gạo Khương Đường mua không phải là loại gạo gì đặc biệt nhưng mà phía dưới cùng nhất là một miếng cháy màu sắc vàng óng.
Cơm ngon như vậy, Bội Lan cảm thấy coi như gác đêm cũng đáng.
Bội Lan nói: “Khương Đường, nếu như ngươi không làm nha hoàn, ra ngoài mở cửa hàng cũng được, chén này ta đưa ngươi mười văn được không?”
Khương Đường có chút do dự, mấy người Bội Lan cũng giúp nàng không ít, nàng ngại lấy tiền họ.
Nhưng về sau thường xuyên nấu ăn, cũng không thể một văn không thu đã cho các nàng ăn, dù sao gạo và gia vị những thứ này cũng là chính Khương Đường bỏ tiền ra mua.
Bạch Vi ăn một miệng thịt xong mới nói, “Tiền này ngươi cứ nhận lấy, vừa nãy còn ăn điểm tâm của ngươi, nếu như ngươi không nhận thì về sau chúng ta cũng ngại ăn. Cùng lắm thì ngươi thu của chúng ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-nha-hoan-cua-nu-chinh-ta-nam-yen-lam-giau/4603367/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.