Chương trước
Chương sau
Edit: Astute Nguyễn

Lăng Thanh Vân nói lời giữ lời, thật sự không đưa thuốc tiếp nữa, mà ta sau khi uống xong chén thuốc kia, ngoại trừ trong miệng có chút hôi ra cũng chẳng có phản ứng gì bất thường.

Nhưng nội tâm ta càng thêm lo âu.

Ta không phải An Khả Tâm thật sự, ở chỗ này giả mạo làm một kẻ chẳng phải mình, đó không công bằng với “phu quân” ta, không công bằng với “tỷ tỷ” ta, hơn nữa đối với bản thân ta cũng không công bằng.

À, mấu chốt nhất chính là, đối với bản thân ta không công bằng.

Còn nữa, An Ngọc Noãn cũng đâu thể lưu lại ở đây cả đời, đợi nàng ấy đi rồi, liệu ta có phải lại trở thành cá nằm trên thớt không?

Cốt truyện nguyên tác bây giờ mất ổn định, ta không biết bản thân nên xuống tay chỗ nào, nghĩ đi nghĩ lại, ta cảm thấy, tìm một cơ hội nhẹ nhàng chạy trốn có phải sẽ tốt hơn không? Mấy ngày nay không bị theo dõi, nếu có thể mang một chút tiền chạy ra ngoài, chí ít cũng vui vẻ thoải mái được mấy ngày nhỉ?

Mất mấy ngày thăm dò địa hình, nghiên cứu thời tiết, rốt cuộc cũng chờ được một đêm thích hợp.

Tất cả mọi thứ đều tĩnh lặng, bóng đêm thâm trầm bao trùm.

Ta phí sức chín trâu hai hổ mới có thể thoát khỏi Dao Cơ và Ngô Đồng, chọn mấy món trang sức khá đáng giá lại không chiếm nhiều diện tích, gói lại thành cái nải khoác lên vai. Tuy buổi tối cửa cung đều khóa chặt, nhưng có một mạch nước thông ra ngoài cung, ta từ nhỏ bơi không tồi, tuy vậy mà nói bơi chừng ấy ra ngoài thì chắc là không thể.

Ta lặn xuống nước, hiện tại là mùa hè, nước vẫn khá dễ chịu, tảng ngó sen lớn chầm chậm trôi lại, dựa theo ký ức ban ngày, đi qua một cây cầu, là có thể kiếm được cơ quan dẫn nước, phiến môn ấy mở một chút thôi cũng đã đủ một người chui qua.

Bơi tới gầm cầu, ngẩng đầu hít sâu một hơi, định xem xem bản thân đã bơi chính xác chưa.

Kết quả, ngay sau đó, ta liền trông thấy một bóng người ở trên cầu…

Lăng Thanh Vân tủm tỉm, dựa vào lan cầu, ánh trăng rọi xuống, khuôn mặt càng thêm mỹ lệ.



Nhưng nhìn thấy hắn, ta chỉ cảm giác như sét đánh giữa trời quang.

Bên cạnh hắn không có người, trong tay cầm một cây gậy tre dài.

Ta nghiến răng nghiến lợi, ở trong lòng mắng bản thân vạn lần… Ôi mẹ ơi, sao lại ngu vậy chứ.

Bể cá nuôi cá, không có nắp đóng. Sau khi Dao Cơ, Ngô Đồng bị ta tống cổ mà đi khai, chỉ sợ hắn bây giờ cũng đã đoán được.

Hiện tại ta đâu chỉ là chui đầu vô lưới, đúng hơn là tự đâm đầu vào nồi chiên không dầu. Ta ở trong nước, hắn thậm chí không cần lừa, không cần dối, cũng chẳng cần đẩy, không cần làm bất cứ động tác thừa thãi nào, dùng cái gậy tre trong tay nhẹ nhàng một chút, nhấn ta xuống liền coi như xong việc.

Bọn ta cứ như vậy nhìn nhau một giây, cách qua gương mặt tươi cười đó, ta căn bản không thể nhìn thấu hắn.

Kế đó hắn đưa gậy tre duỗi xuống dưới.

Ta hít hà một hơi, khoảnh khắc định né đi, phía trên lại truyền đến một câu: “Khả Tâm, sao lại rớt xuống nước vậy? Mau lên đây!”

Hắn tình tứ khẩn thiết, ngữ khí nôn nóng, thật sự rất giống một hảo trượng phu đang cực độ lo lắng cho ái thê. Mà cây gậy trúc kia, cũng không có nhấn đầu ta xuống, dừng lại trước tầm tay ta.

Ta có chút dại đi.

Sau đó hắn lại nói: “Khả Tâm, xem ra nàng quả thật là không còn nhớ rõ gì nữa nhỉ! Lúc trước, Nam Việt quốc tiến cống mấy con cá sấu, chúng ta đều đặt ở trong ao này, nàng quên rồi sao?”

Ta: “…”

Thế là ta lập tức leo lên cái can giống như con khỉ trèo cột lên trời…

Tới khi ngang với cầu, hắn duỗi tay thuận thế bế bổng ta lên mặt đất, xáp lại lau sạch nước trên mặt ta, quan tâm hỏi: “Khả Tâm, sao lại thế này, làm thế nào lại rớt xuống nước? Dao Cơ và Ngô Đồng đâu?”

Biểu cảm trên mặt ta chưa kịp chỉnh lại, vẫn vô cùng cứng đờ. Ta chắc chắn, cực kỳ chắc chắn, cây cối um tùm, bốn bề vắng lặng, nếu lúc này hắn muốn xuống tay giết ta, nhất định là thần không biết quỷ không hay.

Vậy rốt cuộc hắn mất công diễn làm cái gì?

Nghĩ đến đoạn này, lòng ta đột nhiên trầm xuống vài phần, có cảm giác liễu ám hoa minh*.

(*) Liễu ám hoa minh (thành ngữ Trung Quốc): khi tình huống tưởng chừng không còn đường tiến, đột nhiên lại có chuyển biến.

Có cơ hội tốt, lại không định động thủ, đó không phải đang nói, hắn tin thật rồi à?! Thật sự tin rằng “An Khả Tâm” mất trí nhớ, đối với hắn không còn uy hiếp?

Trong nháy mắt, ta bắt đầu bạo dạn tin vào khả năng diễn xuất mà bản thân học được ở câu lạc bộ kịch nói thời đại học.

Ta lại thầm đoán mưu kế của Lăng Thanh Vân.

Hồi đọc nguyên tác, ta cứ lờ mờ cảm thấy, hắn và ta theo ý nào đó vẫn là đồng loại, cả hai ích kỷ lạnh nhạt, giỏi ngụy trang, nhưng bọn ta không điên cũng không ngu, thậm chí có thể nói là con người rất lý trí. Trước khi làm chuyện gì, cũng cân nhắc đo đếm hại lớn hơn, hay lợi lớn hơn.



Thế nên khi cho rằng cục diện đã được khống chế, bọn ta đều nhất định không hành động thiếu suy nghĩ, để cành mẹ đẻ cành con.

Đến lượt ta đứng vào vị trí hắn, nếu ít nhất đã tám phần tin An Khả Tâm mất trí nhớ, thì nhất định sẽ không động đến An Khả Tâm, dù sao dây dưa tiếp cũng rất phiền toái, mối hôn sự tốt như vậy làm sao tìm lại được.

Nghĩ vậy, lòng ta nhẹ nhõm đi không ít, nếu diễn xuất hiệu quả, vậy cứ diễn tiếp đi.

Vì thế ta vội vàng nói: “Không, không liên quan tới Dao Cơ Ngô Đồng… Ta, ngươi cũng biết đấy, ta trời sinh thích yên tĩnh, một người một chỗ, có điều bỗng dưng nhớ ra một chút chuyện, nhập tâm quá… Không cẩn thận, không cẩn thận liền rơi xuống nước…”

“Vậy à, nàng nhớ ra chuyện gì?” – Hắn hỏi.

“Thấy sen nở rộ, không rõ phải không, hình như có cùng ngươi, tỷ tỷ, còn có Phong Gian Nguyệt cùng nhau… Làm cái gì nhỉ…” – Ta thuận miệng bịa chuyện, nếu nguyên tác đã nói qua, bọn họ ở cùng nhau đến mấy canh giờ, vài câu mơ hồ này của ta căn bản chưa thể đủ, cuối cùng ta đành lập tức bồi thêm một câu. – “Nhưng mấy chuyện này đều là ấn tượng xa xăm, chuyện gần đây, một chút cũng nghĩ không ra…”

Không ngờ câu này của ta, mèo mù vớ phải chuột chết, Lăng Thanh Vân bỗng vỗ tay, ngữ khí hưng phấn: “Đúng rồi, mấy canh giờ nữa chúng ta thường chèo thuyền cùng đi ngắm sen, tách hạt sen ăn!”

Hắn lại nói: “Ây da, vậy mà không nghĩ tới sớm, để nàng tiếp xúc nhiều với chuyện trước kia, chẳng phải sẽ tìm được ký ức sao?”

Trong lòng ta kêu khổ một tiếng, đây là lời xong liền tự đưa mình xuống hố à, “ký ức” của ta ngàn vạn lần không thể khôi phục, chỉ là mặt ngoài, cũng đành giả hưng phấn hùa theo: “Đúng nha, Quốc chủ!”

Hắn khẽ nhíu mày: “Lúc riêng tư, phu thê đâu cần gọi xa lạ đến như vậy, nàng không phải vẫn luôn gọi ta là ‘Mộc Vân’ sao?”

“Ách ách…” – Ta nhanh nhẹn cúi đầu, bẹo bẹo đai lưng. – “Cái này, ta không phải đều đã quên rồi ư.”

Hắn duỗi tay đặt trên bả vai ta, nói thật ta trong lòng cả kinh, chỉ sợ hắn làm ra những hành động “phu thê” nên có, nhưng may, hắn chỉ kéo nhẹ áo, y phục mùa hè rất mỏng, trong lúc nói vài ba câu này sớm đã se rồi, dù còn hơi ẩm nhưng cũng không lạnh lắm.

Sau đó hắn liền tóm lấy ta, kéo đi dạo trong vườn.

Hắn hiện tại mặc thường phục, không thắt đai lưng, chỉ khoác mỗi kiện áo ngoài mỗi khi đi làm chính sự. Khí thế uy nghiêm so với mấy ngày trước rõ ràng đã hụt đi vài phần, nhìn thoáng qua, ta thậm chí còn tưởng là sinh viên hiện đại vừa mới tốt nghiệp, lịch sự văn nhã, nhẹ nhàng mà mới mẻ.

Còn nữa, ta chú ý tới đôi mắt hắn. Mấy hôm trước, ban ngày ta đã nhìn rất kỹ, cực kỳ bình thường, chính là đôi mắt đen không thể bình thường hơn của người Hán. Chỉ là ban đêm, lại lờ mờ hiện lên một chút ám kim.

Nhưng ta chưa từng hỏi hắn lý do, xuất thân của hắn vốn đã rất nhạy cảm, ta sợ động hỏi dẫm lôi, vẫn là nên để hắn làm chủ cuộc chuyện đi.

Hắn xuất ngôn rất nhẹ nhàng, cùng ta trò chuyện vài ba câu, thỉnh thoảng lại chỉ cho ta mấy hồ nước vừa đi ngang qua, bọn ta ngồi trên đỉnh tảng đá, còn về phần nói gì —— kỳ thật cũng chẳng có gì quan trọng, đều là chuyện cơm nước vụn vặt.

À, để ta sửa lại một chút, không phải “bọn ta”, mà là hắn và nguyên chủ An Khả Tâm.

Nghe hắn say sưa kể những chuyện vụn vặt ấy, ta cảm thấy cực kỳ bối rối, thời điểm đọc truyện, sách toàn nói hắn giỏi nhất là làm mặt ngụy trang, trước mắt mọi người đối xử với An Khả Tâm cực tốt, cho nên mới lừa được bao nhiêu nhân vật tai to mặt lớn ngần ấy năm.

Nhưng hiện tại, mấy lời nói đó đều là chuyện lặt nhặt, vớ vẩn, rất nhiều thứ có lẽ không phải bày diễn cho người ngoài, nhưng hắn vẫn nhớ rõ tới vậy, đó rốt cuộc là xuất phát từ yêu cầu diễn xuất, hay là thật sự từng có tình cảm khó quên với An Khả Tâm?

Lúc này tâm ta đã nghiêng về vế sau.



Nhưng nếu từng có chân tình thật, kết cục nguyên tác lại ảm đạm như vậy, thật khiến người ta thổn thức.

Bọn ta đi đến gần nội cung, thấy có một khu đất bằng phẳng trồng một ít hoa cỏ rau dưa, bên cạnh là một gò đất nhỏ, phía trên viết “mộ Hồng Nương”, nhìn kích tấc gò đất, hẳn là của một con thú nhỏ.

“Nàng còn nhớ rõ không? Mới một tháng trước, chúng ta đem tiểu Hồng nương chôn ở chỗ đó, nàng nói nó có thể bay theo hài tử chưa kịp ra đời của chúng ta.” – Hắn chỉ vào cái gò đất kia nói.

Không biết vì sao, những lời này đột nhiên đánh trúng tâm trí ta, ta đâu có thật sự cùng hắn trải qua cảnh đó, nhưng lòng có thể hiểu được cảm giác này, ta từng nuôi chó, đối với nó chủ nhân chính là tất cả, thời điểm nó không còn, ta khóc cực kỳ thương tâm.

“Đừng đau buồn quá, Khả Tâm.” – Hắn tinh ý phát hiện ra vành mắt ta đỏ lên ngay. – “Hồng Nương theo chúng ta mười năm, nó bị mèo cắn đứt một chân, lúc ấy cũng đã nói không sống tiếp được, công nàng chăm sóc mười năm kia chẳng phải đều lãng phí sao.”

Ta lau lau mũi, nói một câu khiến người ta cực kỳ mất hứng: “Hồng Nương là?”

“A?” – Hắn đầu tiên là kinh ngạc, sau đó cười rộ lên. – “Xem ta này, quên mất chuyện nàng không nhớ… Hồng Nương là một con anh vũ, lông màu đỏ cam, chân đen, trông rất đẹp.”

À, ta lúc này mới hiểu, giống như con chích choè xanh mỏ đỏ đậu trên vai tỷ tỷ, Lăng quốc này được xưng là xích anh Lăng thị, trong cung cũng nên có một con anh vũ màu đỏ đậm làm “ thần điểu cát tường”.

Hắn ngồi xổm xuống, ngắt lấy ba đoá hoa nhỏ màu trắng từ trong hoa viên, đặt ở trước mộ Hồng Nương.

Ta nhập gia tùy tục, cũng để xuống ba đóa.

Gió đêm nhẹ nhàng, thổi bay những cánh hoa mỏng manh ấy, tựa như con vật nhỏ ở dưới nấm mộ đang đáp lại bọn ta.

Ta thầm suy nghĩ, chuyện hôm nay làm, lời hôm nay nói vô cùng giống một cặp tình lữ bình thường.

Ta nhìn gương mặt nghiêng nghiêng đó, ôn hòa lại tuấn tú, thật sự không thể nào đem bí mật mà cung nữ hôm ấy nói với ta nối lại cùng người trước mặt này.

Giết cha soán vị gì đó thì cũng thôi đi, lại cưỡng đoạt cả đích mẫu? Đích mẫu so với hắn còn lớn hơn hai ba chục tuổi mà?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.