Mạnh Thương nhìn anh nằm ở trên giường cậu cười đến như người thiểu năng trí tuệ, nhịn không được ném một quyển sách qua: "Anh mẹ nó có thể đừng cười hay không."
Vân Lâm ôm chặt bảo bối nhà mình: "Vợ à, em đồng ý rồii phải không, mặc kệ, em vừa mới đáp ứng, từ giờ trở đi anh chính là lão công của em, anh thật hạnh phúc."
Mạnh Thương nhìn bộ dáng bất an này của Vân Lâm nhịn không được ôm một cái sau liền trầm giọng đáp: "Ừm, nếu cha mẹ chúng ta không đồng ý thì làm sao bây giờ. "
Vân Lâm: "Ngoan, mọi người trong nhà anh đều biết anh không thể nào thiếu em, đừng lo lắng Mạnh gia anh sẽ giải quyết. "
Mạnh Thương: "Ông nội khẳng định sẽ không đồng ý, nhà họ Mạnh chỉ có một đứa con là em, ông nội còn trông cậy vào em để có cháu bồng, đừng nói cái gì mà mang thai hộ em không muốn. "
Vân Lâm rất cảm động anh vốn còn tính toán, nếu ông nội Mạnh không đồng ý cho Mạnh Thương mang thai hộ, anh sẽ coi con của Mạnh Thương như con của người mang thai hộ. Bản thân anh cũng không muốn nữ nhân khác sinh con của anh, cho dù cả đời không có con, anh cũng không quan tâm chỉ cần có Mạnh Thương là đủ rồi.
Vân Lâm đột nhiên ánh mắt sáng lên: "Bảo bối hay là chúng ta, làm như vậy...Như vậy..."
Mạnh Thương: "Chủ ý này của anh quá tổn hại, nếu ba em phát hiện thì em không chịu nổi đâu. "
Vân Lâm "Em đưa đồ cho anh, anh sẽ làm. Nếu bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-nguoi-qua-duong-giap-nam-tuoi/1193042/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.