Khoảnh khắc con dao rơi xuống, Cát Tử Hành nghe thấy một tiếng hét thảm thiết hơn hắn, chỉ thấy nam nhân đè trên lưng hắn ta trợn tròn mắt, chầm chậm đổ xuống bên cạnh, máu tanh từ cổ điên cuồng chảy ra, văng tung tóe lên mặt hắn ta.
Cát Tử Hành ngơ ngác rồi.
Chỉ nhìn thấy Hạ Du Du như một vị thần, từ trên cây đáp xuống, rút con dao găm đâm trên cổ nam nhân ra, huơ huơ trước mặt hắn ta: “Này, tiểu lang quân Cát gia, ngươi vẫn ổn chứ?”
Cát Tử Hành trợn tròn hai mắt, ngất đi.
Hạ Du Du: “...”
Cát Tử Hành mặt đầy máu bị dọa cho ngất xỉu.
Ngoài vết xước trên cổ vẫn còn đang chảy máu, trên người cũng không còn vết thương nào khác.
Hạ Du Du bèn đỡ hắn ta tựa vào gốc cây bên cạnh.
Cũng không vội gọi hắn ta dậy, ngược lại đi kiểm tra thi thể của sơn tặc.
Tên sơn tặc này nhìn không quá ba mươi, trên mặt có một vết sẹo rất rõ. Vì trúng một nhát ngay cổ của nàng, chưa kịp phản ứng đã ngã xuống, bợ cổ trừng to mắt, bộ dạng như chết không nhắm mắt, vô cùng dữ tợn.
Có điều có đáng sợ cũng không buồn nôn bằng đám tang thi đã thối rữa ở mạt thế.
Hạ Du Du đã sớm miễn dịch, trong lòng không có chút gợn sóng.
Nàng thuần thục lục lọi đồ đạc trên người sơn tặc.
Ngoại trừ một thanh đại đao là vũ khí, còn có một cái túi tiền màu xám, bên trong cũng chỉ có vài đồng, nghèo rớt mồng tơi.
Không tìm được đồ có giá trị.
Hạ Du Du đứng dậy, quan sát dấu chân trên mặt đất, phát hiện hướng mà sơn tặc đến, giẫm lên vài đám cỏ đi ngược về phía đó, bốn phía cũng không có hang động nào khác, cũng có thể đây là một sơn tặc lạc đàn.
Có điều, nàng phát hiện ra vết máu từ đống cỏ ven đường nơi sơn tặc đi qua.
Giống như là đang đuổi theo người nào hay con gì đó để lại.
Bởi vì ngoại trừ cổ, trên người sơn tặc không còn vết thương nào chảy máu, nhưng vết thương này hơi đặc lại, sau khi đám sơn tặc này đuổi theo đi lạc rồi phát hiện Cát Tử Hành.
Theo lý mà nói, bên cạnh Cát Tử Hành còn có một cái gùi, trên người mặc một bộ y phục hái thuốc rất rõ ràng, sơn tặc không thể nhầm hắn ta thành người mà mình đang truy lùng được. Nhưng lại không phân trắng đen ra tay với Cát Tử Hành, động đao, hiển nhiên là cố ý... Giống như là đang trút giận.
Bởi vì gã ta không trực tiếp một đao chém chết Cát Thử Hành, mà rạch một đường trên cổ Cát Tử Hành để hù dọa, sau khi nghe được Cát Tử Hành van lạy xin tha, mới chuẩn bị nâng đao chặt đầu Cát Tử Hành...
Không đùa đâu.
Chỉ cần nàng tới trễ một giây, lúc này Cát Tử Hành đã đầu một nơi người một ngã rồi.
Hạ Du Du suy tư một lát, bẻ một mớ cành cây, sau khi che kín Cát Tử Hành đã ngất xỉu, quan sát phương hướng của vết máu, lựa chọn đi theo.
...
Trong nhà Hạ gia.
Tiểu Yên Nhiên đang ra sức xách từng thùng nước từ bên ngoài về, đổ vào trong chậu gỗ ở trước cửa kho củi, giặt quần áo bẩn.
Đệ đệ cứ quấn lấy cô bé, muốn phụ giúp cô bé làm việc.
Tiểu Yên Nhiên liền dạy cách giặt quần áo.
Đang giặt, cô bé liền ngẩng đầu nhìn về sương phòng phía Đông, con ngươi cô bé hơi lóe lên, nói với đệ đệ: "Chúng ta giặt luôn cả quần áo của mợ thì mợ sẽ vui nhỉ?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]