"Chết rồi."
Hạ Du Du giúp hắn ta nhớ lại: "Suýt chút nữa thì ngươi đã bị chặt đầu rồi, có điều cũng may là do ta tới kịp. Hắn bị ta cắt cổ, chảy không ít máu, giờ trên mặt ngươi cũng dính đầy máu hắn."
"!!!"
Đồng tử của Cát Tử Hành co rút lại, sợ đến run rẩy cả người.
Vội vàng lau đi vết máu trên mặt.
Nhưng máu đã khô rồi, có lau cũng lau không sạch.
Nhìn hắn ta sợ đến sắp khóc, Hạ Du Du cũng không đùa với hắn ta nữa, nói: "Cách đó không xa ta có phát hiện ra một con suối, qua đó rửa sạch là được."
Cát Tử Hành vội vàng đứng lên, nhờ nàng dẫn đường.
Lúc đi ngang qua thi thể sơn tặc, hắn ta tăng tốc đi theo sau lưng Hạ Du Du, trong lòng tràn đầy lo sợ.
Đi được một lát, Cát Tử Hành đã thấm mệt, liền bắt đầu tò mò: "Nương tử Bùi gia, sao mà ngươi có thể phóng ngay cổ hắn từ khoảng cách xa như thế?'
Hạ Du Du nhíu mày, cười nói: "Ta nhắm đâu có trúng, lúc đầu nhắm vào tay hắn, muốn làm rơi dao của hắn ta, kết quả là ném lệch.”
Cát Tử Hành: "...?"
Cứ... tùy ý như vậy?
Sao nghe như giống như nói bậy thế?
Nếu không phải nói bậy, chẳng lẽ tiểu nương tử yếu điệu này của Bùi gia thật sự lợi hại, khoảng cách xa như thế, một đao kết liễu sơn tặc?
Hắn ta nhớ tới con thỏ hoang ngày hôm qua.
Hạ Du Du cũng nói là tùy tiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-nguoi-mo-ac-doc-cua-nu-chinh-truyen-nguoc/2613337/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.