Không ngờ câu hỏi này, đã khiến Cát đại phu không nhịn được giải đáp cho nàng.
“Bên kia núi Yên Tề này chính là biên giới Tề quốc, bên đó là vùng đất của những kẻ man rợ, toàn bộ là người man rợ. Binh lính sau khi thua trận chạy trốn đến núi Yên Tề vào rừng làm cướp. Bắt đầu từ hai năm trước, bọn chúng cứ cách một đoạn thời gian thì sẽ xuống núi cướp bóc, đồng thời cũng sẽ cướp người Yên lên núi làm nô lệ. Năm nay hình như bởi vì người Yên phản kháng đoạt quyền, bọn sơn phỉ mới yên ổn hơn nhiều...”
Lục Cẩn Du tỉnh lại, nhìn thấy bức màn màu xám thô ráp trên đỉnh đầu, đáy mắt một mảnh mờ mịt: "Ta, tại sao ta còn đang mơ?"
"Du nhi, đệ tỉnh rồi!"
Lục Cẩn Du nghiêng đầu, liền nhìn thấy người tỷ tỷ Lục Yên Nhiên lúc nhỏ của cậu, đang bưng đồ ăn đi về phía cậu.
"Lục Yên Nhiên..."
Lục Cẩn Du khó khăn chống người lên, bắt lấy cổ tay của tỷ tỷ.
Nhưng xúc cảm vừa ấm áp lại chân thật, khiến cho cậu bỗng trừng to mắt.
"Tỉnh lại là tốt rồi, mau tới ăn cơm đi! Mợ nói, chỉ khi đệ ăn cơm thật no, ngủ thật ngon, mới có thể vui vẻ trưởng thành."
Tiểu Yên Nhiên đỡ cậu bé dậy, cầm chén cơm lên, múc một muỗng, đưa tới bên miệng cậu bé, thúc giục: "Mau há miệng ăn cơm!"
Lục Cẩn Du vẫn còn ngẩn người, nhưng lại há miệng theo bản năng.
Đợi cơm vào miệng, cậu bé mới cảm thấy không đúng, môi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-nguoi-mo-ac-doc-cua-nu-chinh-truyen-nguoc/2613329/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.