Thấy người cá nhỏ khóc nức nở, Phó Viễn Xuyên lập tức tay chân luống cuống. Muốn giúp cậu lau nước mắt, nhưng người cá nhỏ lại tủi thân mà quay mặt đi, khóc to hơn. Phó Viễn Xuyên nghĩ ngợi, đành dỗ dành: "Đừng khóc nữa, ta với mi mỗi người một nửa?".
Ý là nửa quả cà chua lại chia đôi lần nữa.
Quân Thanh Dư chớp mắt, tôi khóc đến mức này rồi mà anh còn kì kèo một nửa.
Người cá nhỏ lập tức khóc còn to hơn nữa: "Hu hu hu...".
Phó Viễn Xuyên: "!".
Phó Viễn Xuyên đành xuống nước: "Ta ăn nửa quả, vậy mi phải ăn hết chỗ đã cắt này, được không?".
Quân Thanh Dư nín khóc ngay tắp lự: "Ý da".
Thành giao!
Phó Viễn Xuyên ngơ ngác, nước mắt thoắt cái biến mất...?
Quân Thanh Dư: "A...".
Phó Viễn Xuyên cầm dĩa nhỏ đút cho cậu miếng cà chua. Quân Thanh Dư nếm thử, ngon, chua ngọt vừa miệng, đây mới là hương vị bình thường của cà chua chứ.
Vì để quả cà chua trông không quá khác biệt, Quân Thanh Dư còn cố ý tìm một quả nhỏ nhỏ, cậu với Phó Viễn Xuyên chia nhau ăn, vài miếng đã hết.
Ăn hết quả cà chua, Phó Viễn Xuyên đặt người cá nhỏ vào hộp đựng người cá. Quân Thanh Dư nhìn trái ngó phải, cái hộp này to hơn cái của trung tâm chăm sóc một chút, cậu không cần phải cuộn tròn người lại mới nằm vừa. Nhưng mà giờ này rồi, cầm hộp làm gì?
"Ý da?".
Phó Viễn Xuyên ôm lấy người cá nhỏ, nói: "Ta đưa mi đến nơi an toàn".
Nơi an toàn?
Quân Thanh Dư mím môi, Phó Viễn Xuyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-nguoi-ca-nho-cua-lao-dai-tho-bao/228836/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.