Nhìn người đàn ông mất ý thức mà gục xuống, Quân Thanh Dư nhíu mày. Không hiểu vì lí do gì mà lúc người này ngã xuống cậu lại giơ tay đỡ, để anh dựa vào lòng mình.
Hơi thở rõ ràng phả bên tai, vẻ mặt Quân Thanh Dư hơi đổi, cậu vô thức muốn đẩy anh đi. Nhưng ngón tay bám lấy tay anh chỉ hơi nhúc nhích, không hề đẩy người ta ra. Quân Thanh Dư không giải thích nổi lí do tại sao.
Nhân viên đứng trong quầy gọi đồ thấy thế thì đặt đồ trong tay xuống rồi chạy ra, nhìn Phó Viễn Xuyên hoài nghi nói: "Người này có cần tôi...?". Nói rồi nhân viên ra ẩn ý.
"Không cần".
Nhân viên nghe thế thì gật đầu, im lặng lùi lại mấy bước nhường đường cho Quân Thanh Dư.
___
Tầng dưới cùng mở cửa hàng đồ ngọt, các tầng trên cho thuê, cũng có một phòng đơn để riêng cho Quân Thanh Dư làm chỗ nghỉ chân.
Quân Thanh Dư ngồi xuống ghế nằm cạnh giường, vẻ mặt âm trầm đánh giá Phó Viễn Xuyên. Theo lí mà nói, hiện giờ cậu hẳn là nên kéo người này đến tổ chức thế giới ra điều kiện, không thì cũng là giao cho cấp dưới, moi thông tin có ích từ miệng người này.
Nhưng mà...
Trong đầu lướt qua một lượt các phương án, rồi lại không hề có chút ý định nào muốn thực hiện. Cũng lại không muốn túm cổ ném ra ngoài.
Kì lạ.
Không nghĩ ra được lí do, Quân Thanh Dư bèn đơn giản là không nghĩ những chuyện khiến bản thân phiền lòng nữa. Dù sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-nguoi-ca-nho-cua-lao-dai-tho-bao/2127032/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.