Chương trước
Chương sau
Nói rồi Phó Viễn Xuyên chỉnh lại hành lí, nhắc nhở: "Ngồi chắc nhé".

"Vâng", Quân Thanh Dư ngoan ngoãn ngồi yên, nắm lấy tay Phó Viễn Xuyên.

Từ chỗ này đến cổng ra có thang máy cũng như lối đi riêng, nhưng Phó Viễn Xuyên không đi đường đó mà chọn đẩy cá nhỏ từ từ bước đi như thể đang tản bộ.

Những nơi có thể trở thành hành tinh du lịch thì dù là nơi phi thuyền hạ cánh thì khung cảnh cũng rất đẹp. Từ tầng tầng lớp lớp thủy tinh bên này nhìn ra có thể thấy được biển ở đằng xa. Khu vực này hẳn được xây để giữ đất, hơi giống như một hòn đảo riêng biệt trôi nổi giữa biển vậy.

Dọc bờ biển, từng con sóng thi thoảng vỗ về, để lại những chuỗi bọt dày đặc. Quân Thanh Dư ngắm nhìn biển lớn, không nhịn được mà nói: "Người cá ăn cá nhỉ".

"Ừ", Phó Viễn Xuyên đã nuôi người cá lâu như vậy, tất nhiên sẽ biết thức ăn mọi ngày của người cá là gì.

Quân Thanh Dư suy tư: "Vậy em bơi ngoài biển, có tính là đi ăn tiệc đứng miễn phí không?".

"...?". Phó Viễn Xuyên ngẩn người, tạm chưa nghĩ ra cách giải thích nào hợp lí.

"Hình như... cũng đúng?". Phó Viễn Xuyên nói: "Nhưng có vài loại cá ăn sống không ngon, có thể bắt lại một ít làm sashimi". Không thể ăn sống được vẫn có thể bắt một ít, mang lên bờ nướng ăn.

Quân Thanh Dư cười đáp: "Được".

Bắt cá vui hơn đi bơi nhiều. Có lẽ do thiên tính của người cá nên Quân Thanh Dư không hiểu sao rất có hứng thú với việc tự tay bắt cá. Dù hiện giờ người cá phải dựa vào trung tâm chăm sóc người cá để sinh tồn, nhưng rời khỏi trung tâm thì sức chiến đấu của người cá cũng không hề thấp, đặt trong môi trường biển vẫn có thể sống.

Dù sao thì vẫn còn người cá hoang dã tồn tại. Dù cho trung tâm chăm sóc người cá sẽ không từ bỏ món hời to lớn như vậy đi chăng nữa.

Để cá nhỏ tiện bơi lội, Phó Viễn Xuyên đã cố ý đặt phòng trọ gần biển. Ra khỏi cửa, bước xuống bậc thang là bãi cát, khoảng cách cực kì gần.

Quân Thanh Dư ngồi xuống mép giường, lấy quần áo ra treo lên, đột nhiên phát hiện ra giường nằm hình như sai sai. Cậu đặt quần áo xuống, ấn thử xuống đệm giường, không phải cảm giác mềm mại đàn hồi mà hơi giống như có nước bên trong.

Hai mắt Quân Thanh Dư lóe sáng, "Viễn Xuyên, ở đây dùng giường nước".

"Thích không?".

"Chúng ta có thể thử một chút".

"...", Phó Viễn Xuyên đang cầm quần áo, bất cẩn một cái quần áo lại rơi xuống hành lí.

Nhìn cá nhỏ đứng cạnh giường không hề nhận ra bản thân vừa nói gì, Phó Viễn Xuyên bất lực giơ tay xoa má cậu, "Không được trêu chọc linh tinh".

"Hưm?", Quân Thanh Dư chớp mắt đầy vô tội, "Không được... trêu chọc linh tinh?".

"Ừ".

"Tức là, không được linh tinh, nhưng trêu chọc thôi thì được?".

Phó Viễn Xuyên im lặng một giây, đáp: "Ngoài kia chuẩn bị đồ nướng rồi, trong tủ lạnh cũng có thịt cá tươi, vốn định dẫn em đi bơi rồi nướng thịt".

"Ừ...?", Quân Thanh Dư hơi không hiểu sự liên kết giữa hai câu này.

"Còn trêu chọc nữa có lẽ phải một thời gian nữa mới được ăn đấy".

Quân Thanh Dư: "??!".

Nghe câu này, Quân Thanh Dư không hiểu sao lại thấy eo đau.

"Ưm... Viễn Xuyên~", Quân Thanh Dư kéo áo Phó Viễn Xuyên, ánh mắt tỏa sáng nhìn anh.

Phó Viễn Xuyên hôn nhẹ lên môi cậu, "Ngoan nào".

Thời gian ở lại sao Thủy Lam sẽ lâu hơn, nếu không treo quần áo lên thì sẽ có nếp nhăn. Thu dọn xong xuôi, Quân Thanh Dư bước đến ôm lấy cánh tay Phó Viễn Xuyên, "Đi thôi, mình đi bắt cá trước đi".

"Ừ".

Hai người đến đây lúc vẫn còn sớm, hạ cánh lúc sáng sớm, bận rộn một hồi thì cũng mới 12 giờ. Nếu bắt cá suôn sẻ thì có khi còn kịp ăn cá tự câu vào bữa trưa nữa.

Bước trên bờ biển, khi những con sóng lùi lại sẽ có cảm giác níu kéo bước chân. Quân Thanh Dư bước từng bước, sau đó ở chỗ chưa vượt quá đầu người, biến ra đuôi cá.

Bơi ở đây so với trong không gian là hai cảm giác hoàn toàn khác biệt. Chìm xuống dưới nước còn có thể nhìn thấy đàn cá bơi lội. Vô cùng xinh đẹp.

Quân Thanh Dư vươn tay, bắt lấy một con trông ngon miệng. Chọn ra con ngon miệng nhất, tiếp đấy cậu ngoi lên vẫy tay với Phó Viễn Xuyên, "Viễn Xuyên! Em bắt được cá rồi".

Phó Viễn Xuyên bơi không nhanh, anh ngược sóng bơi đến bên cạnh cá nhỏ.

Quân Thanh Dư cho cá vào giỏ. Phó Viễn Xuyên ôm lấy cậu để tránh bị sóng tách ra, "Cẩn thận chút".

"Anh yên tâm", những cái khác không nói, chứ thứ có thể đánh bại người cá trong nước vốn không tồn tại.

Nói rồi Quân Thanh Dư lại lặn xuống nước. Phó Viễn Xuyên vịn vào cái giỏ nổi trên mặt nước, sau khi định vị hiển thị sẽ tự động theo sau vị trí của Quân Thanh Dư nhưng không hề chìm xuống mà cứ nổi trên mặt nước như vậy, khi đến nơi định vị sẽ dừng lại.

Sau khi cố định cái giỏ, Phó Viễn Xuyên ngậm bình ô xi mini rồi lặn xuống nước tìm cá nhỏ. Dù hoạt động lúc này hơi khác so với anh dự định, nhưng cá nhỏ chơi rất vui, không cần để ý những tiểu tiết này nữa. Thời gian ở lại đây lâu như vậy, kế hoạch lúc trước có thể tìm một ngày nào đó rồi thực hiện.

Tốc độ bơi của người cá rất nhanh, dù Phó Viễn Xuyên có làm gì cũng không đuổi kịp được. Nhưng cá nhỏ rất biết phải trái, dù bơi qua bơi lại đuổi theo cá biển thì vẫn luôn trong tầm nhìn của anh, không hề chạy đi mất.

Đuôi cá màu vàng kim ở trong nước vô cùng xinh đẹp, vây đuôi xuôi theo dòng chảy mà khẽ quẫy. Trông thì giống như đang tùy ý di chuyển, nhưng lại có thể thình lình ập đến, sau khi bắt được cá còn hớn hở mà bơi vòng quanh anh nữa.

Phó Viễn Xuyên nhìn vây đuôi lướt qua trước mắt, giơ tay chạm vào. Cá nhỏ hơi khựng lại, nhưng không hề bỏ chạy, vây đuôi quấn lấy tay anh mà cọ.

Sau khi Phó Viễn Xuyên thả tay ra, Quân Thanh Dư từ đằng sau ghé lên vai anh. Ở dưới nước không thể nói, cậu bèn chọc chọc lên má anh. Đến khi Phó Viễn Xuyên quay đầu sang thì trước mắt toàn bọt nước.

"Bục" một tiếng, bóng nước biến thành vô số bóng nước li ti.

Quân Thanh Dư cười tít mắt, quay người định chạy mất. Phó Viễn Xuyên chỉ giơ tay đã dễ dàng ôm lấy thân hình thon thả của người cá vào lòng.

Mái tóc dài trôi lung tung dòng nước, Quân Thanh Dư quay người dựa vào lòng Phó Viễn Xuyên, vô thức giơ tay ôm lấy vai anh, tiếp đó cậu ngẩng lên cười đầy ngây ngô với anh.

Nào ngờ sau đấy, người đàn ông không hề làm theo kịch bản mà cù lét cậu!

"--!". Người cá há miệng nhưng không có âm thanh nào phát ra. Cái đuôi rũ xuống, vây đuôi lại không nhịn được mà quấn lấy người kia.

Quân Thanh Dư né tránh nhưng không sao thoát được. Trên mặt cậu đều là ý cười, hôn lên má anh giống như năn nỉ xin tha, cậu đã cười đến không còn sức lực nữa rồi.

Phó Viễn Xuyên dừng tay, ôm chặt lấy cá nhỏ đang bám trên người mình. Dù không nói chuyện nhưng nhìn ánh mắt anh giống như đang nói: Biết sai chưa?

Quân Thanh Dư vội gật đầu, ánh mắt ngoan hiền không thôi.

Cá xung quanh vì sự xuất hiện vừa rồi của người cá mà bỏ chạy tán loạn. Giờ người cá không bắt cá nữa, những con cá đó lại từ tốn mà bơi trở về.

Quân Thanh Dư vẫn luôn tưởng rằng khả năng cảm ứng nguy hiểm của cá rất mạnh, có thể biết được nguy hiểm tồn tại ở gần. Nhưng nhìn những con cá này... Chỉ vì cậu không phải người cá bản địa nên không có sức đe dọa sao.

Nhưng thế này cũng tốt, càng tiện cho Quân Thanh Dư lựa chọn, chọn được rồi thì thẳng thừng ra tay, tỉ lệ thành công sẽ rất cao. Nếu bị sự đe dọa của người cá làm cho chạy hết thì lúc bắt cá sẽ mệt lắm.

Quân Thanh Dư buông Phó Viễn Xuyên ra, quay người đi bắt cá tiếp. Cẩn thận lựa chọn con ngon nhất rồi mang lên nhét vào giỏ. Lúc lặn xuống lần nữa, Phó Viễn Xuyên đang ở bãi đá ngầm. Quân Thanh Dư nghi hoặc nghiêng nghiêng đầu, bơi lại gần xem anh làm gì.

Trên rặng đá ngầm có rất nhiều hàu và bào ngư, trông vô cùng mập mạp. Ở đây không có đội đánh bắt chuyên nghiệp, cũng sẽ không có ai coi chỗ này thành khu nuôi trồng tư nhân, khách du lịch có đến cũng sẽ không lấy quá nhiều. Sinh trưởng nhiều hơn tiêu hao, nên dưới đáy biển có rất nhiều.

Những thứ này nướng lên cũng rất ngon.

Quân Thanh Dư quay lại mặt biển, lấy cái giỏ nhỏ cài cạnh cái giỏ lớn. Phó Viễn Xuyên còn chưa kịp giao lưu ánh mắt với cá nhỏ thì cá nhỏ đã bơi lên rồi.

Lần nữa bơi xuống, Quân Thanh Dư đưa cái giỏ cho Phó Viễn Xuyên, còn chỉ má mình.

Muốn được khen thưởng.

Phó Viễn Xuyên hiểu ý cậu, khẽ hôn nhẹ một cái. Quân Thanh Dư cười cong cong hai mắt, hôn đáp trả rồi lại quay đi tiếp tục bắt cá.

Chỉ có hai người ăn, trên bờ còn có thịt và những loại cá khác nên thực tế thì những con cá bắt được đây đã đủ ăn rồi. Nhưng do lần đầu bắt cá, Quân Thanh Dư muốn dùng những con do mình tự tay bắt để làm bữa trưa, đồ trong tủ lạnh tạm cứ để đấy đã. Nên bắt thêm vài con nữa thì hơn.

Dưới biển có san hô đa dạng màu sắc, còn có các loại sinh vật biển, còn có thứ trong suốt không biết là cái gì bơi qua nữa. Trông đã thấy không ngon nên Quân Thanh Dư mặc kệ, lướt qua tìm những con cá khác.

Phó Viễn Xuyên lấy đầy một giỏ, một con cá bị Quân Thanh Dư đuổi, sợ hãi bơi thẳng về phía anh. Do độ cao nên trông giống như đang lao thẳng vào lòng anh vậy.

Quân Thanh Dư ngẩn ra, vốn chỉ từ từ đuổi theo, đột nhiên cậu trở nên nghiêm túc, dùng toàn lực mà bơi theo. Trước khi con cá kịp đâm vào lòng Phó Viễn Xuyên thì cậu giơ tay ra, vần nó lên xuống.

Con cá lập tức ngất xỉu.

Vấn đề lực cản chẳng đáng là bao, người cá khẽ hừ một tiếng, giơ tay nhét con cá kia vào cái giỏ của Phó Viễn Xuyên. Xong xuôi, cậu tự mình nhào vào lòng anh mà cọ, ôm ấp hôn hít giống như tuyên bố chủ quyền.

Phó Viễn Xuyên dẫn theo người cá bơi lên trên, "Anh đi chuẩn bị than củi trước, em chơi thêm lúc nữa rồi về ăn".

Phương pháp nướng than củi thuần cổ đại, chỉ đốt lên thôi đã cần rất nhiều thời gian, nếu không chuẩn bị trước thì đừng nói cơm trưa, có khi buổi tối trước khi đi ngủ vẫn chưa ăn được nữa.

Quân Thanh Dư đáp: "Được".

Phó Viễn Xuyên xoa mái tóc dài của cá nhỏ, "Cẩn thận đấy, gặp nguy hiểm thì nhớ chạy". Tốc độ bơi của người cá nhỏ hiện giờ đứng đầu trong danh sách các loài của thời đại này, tốc độ bơi của người cá lớn tất nhiên càng không cần nói.

Quân Thanh Dư nghe lời gật đầu, những lời này nên nói với các loài sinh vật dưới nước mới đúng.

Phó Viễn Xuyên về bờ chuẩn bị nướng đồ, Quân Thanh Dư cũng theo sau bơi về khu nước nông. Nhờ con sóng đẩy lên, tiếp đó cậu nằm im bất động, để con sóng lại kéo xuống.

Phó Viễn Xuyên thấy thế thì chuyển đồ nướng đến gần chỗ sóng đánh. Sóng đánh không quá cao, không sợ than củi bị ướt, mà như này có thể gần cá nhỏ hơn một chút.

Quân Thanh Dư được con sóng đẩy lên, thấy Phó Viễn Xuyên ở đây thì không lui xuống theo sóng nữa. Chút kĩ thuật nhỏ này cậu vẫn biết rõ.

Phó Viễn Xuyên thấy cá nhỏ không động đậy nữa, tưởng sau khi lên bờ không dễ hoạt động nên đặt đồ trong tay xuống, đi bế cá nhỏ lên rồi hướng về phía sóng biển, "Em cứ đến chỗ biển sâu mà chơi". Như vậy có thể tránh bị sóng biển đẩy lên kéo xuống.

"Được".

Quân Thanh Dư đáp rất nhanh, nhưng cậu không hề lặn sâu xuống biển, mà nhân lúc Phó Viễn Xuyên quay về nướng đồ thì lại thuận theo con sóng quay về bờ.

Phó Viễn Xuyên dừng tay, nhìn cá nhỏ cách đó không xa. Quân Thanh Dư chớp mắt, chống hai tay dưới má, cái đuôi lắc lư qua lại, rất vô tội mà nói: "Mắc cạn rồi".

Phó Viễn Xuyên nhướn mày. Còn chưa đợi anh đi đến thì giây sau đã thấy cá nhỏ ngoan hiền nhìn sang đây, "Cíu em~".
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.