Quân Thanh Dư chớp mắt, ngẩng lên nhìn Phó Viễn Xuyên trong mắt đều là bóng hình của bản thân. Phó Viễn Xuyên giơ tay gạt đi lọn tóc xòa trên má cá nhỏ, cảnh đẹp trong không gian không lọt nổi vào mắt anh, "Lên đây chứ?".
Quân Thanh Dư lắc đầu, cậu vươn tay móc lấy ngón tay Phó Viễn Xuyên khẽ lắc, "Anh xuống đây không?".
Phó Viễn Xuyên nghe vậy nhưng không nhảy xuống suối luôn mà chọn ngồi xuống bên bờ. Quân Thanh Dư thấy vậy thì bơi lại gần bờ, gối lên chân anh. Cậu không nhịn được mà nghĩ, Phó Viễn Xuyên vào đây kiểu gì vậy?
Không gian của cậu ngoài cậu ra thì chưa từng có ai khác đi vào, chưa một ai khác ngoài cậu. Lúc trước phân phát rau quả cậu đã từng thử dẫn Phó Viễn Xuyên vào nhưng không thành công, sau đấy cũng không thử nữa. Hôm nay chỉ nghĩ bừa một cái, cũng không có quá trình cụ thể gì thì Phó Viễn Xuyên lại vào được.
"Nghĩ gì vậy?", Phó Viễn Xuyên chải lại phần tóc sau tai cậu rồi dùng dây buộc tóc luôn mang theo người buộc gọn lại sau đầu.
Quân Thanh Dư cười cong cả mắt, mặc kệ Phó Viễn Xuyên vào đây kiểu gì, dù sao quan trọng là Phó Viễn Xuyên đã thật sự vào trong không gian được rồi.
Thấy Phó Viễn Xuyên khó hiểu, Quân Thanh Dư nghịch ngợm khuy cài trên áo anh, cười nói: "Bắt được một lao động không công".
"Định trồng anh đào sao?".
Quân Thanh Dư hơi suy tư, "Còn có thể trồng thêm những loại khác, trong không gian không có giới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-nguoi-ca-nho-cua-lao-dai-tho-bao/2127017/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.