Chương trước
Chương sau
Phó Viễn Xuyên nói: "Phòng dọn xong rồi, mình về thôi". Những nơi bị phá hoại ít đều đã sửa xong, cũng được dọn dẹp sạch sẽ, anh đến đây để đón người về.

"Anh xong việc rồi à?", Quân Thanh Dư thấy sau lưng anh không có ai, thầm nghĩ có lẽ những chuyện tiếp theo đã lo liệu xong cả rồi.

Cậu gật đầu, nói: "Đúng lúc có chút chuyện định hỏi anh, đi nào". Chuyện quyền hạn dù có nói không phải vấn đề to tát gì, nhưng Quân Thanh Dư vẫn muốn làm cho ra nhẽ.

Phó Viễn Xuyên nghe vậy thì bước chân hơi khựng lại, âm thầm liếc mắt nhìn Thi Khải Tân.

Thi Khải Tân đột nhiên trợn trừng, đứng sau lưng Quân Thanh Dư mà lắc đầu điên cuồng, hai tay xua tới lui. Anh ta không hề nói chuyện không nên nói, chuyện phu nhân muốn hỏi hẳn có lẽ phải đến tám phần có khi không liên quan quá nhiều đến anh ta.

"Anh nhìn anh ta làm gì?". Quân Thanh Dư hơi cảm giác được có gì đó, cậu nhướng mày, ngẩng lên hỏi: "Có vấn đề gì sao?".

"Không", bắt gặp ánh mắt này, Phó Viễn Xuyên không khỏi chột dạ.

Thi Khải Tân vượt ải thành công thì thở phào một hơi, chào theo nghi thức với Phó Viễn Xuyên xong thì lặng lẽ lui.

Quân Thanh Dư thấy vậy thì cảm giác kì lạ trong lòng càng sâu sắc hơn, đôi mắt cong cong lộ ra ý cười, tiếp đó cố nhếch mép, lời nói ra vô cùng cứng nhắc: "Tốt nhất là đừng có chuyện gì".

Phó Viễn Xuyên: "...".

___

Tuyết rơi mãi không ngừng, Phó Viễn Xuyên một tay ôm eo cá nhỏ, một tay cầm ô che.

Mặt đường được quét sạch rất nhanh lại đọng tuyết, nhưng so với hai bên đường thì lớp tuyết mỏng hơn một chút. Đường về vô cùng yên lặng, hai người không ai nói lời nào. Quân Thanh Dư càng nghĩ càng thấy sai, dù là từ phản ứng vừa nãy của Phó Viễn Xuyên hay là chuyện từ bỏ quyền lực thì đều khiến cậu không khỏi nghĩ theo chiều hướng không tốt.

Trong lòng rối loạn sẽ càng phán đoán linh tinh, càng đoán thì trong lòng lại càng không yên, đây là một vòng luẩn quẩn chết chóc.

Đang định mở lời thì đột nhiên cả người loạng choạng. Phó Viễn Xuyên siết tay lại, ôm cá nhỏ suýt ngã vào lòng, "Cẩn thận".

Quân Thanh Dư chớp mắt, để ý thấy có tuyết dính trên vai Phó Viễn Xuyên, "Anh cõng em đi".

"Bị trật chân sao?".

Quân Thanh Dư lắc đầu, cậu vỗ nhẹ tuyết đọng trên vai anh rồi vòng ra sau, "Đưa ô cho em".

"Ừ".

Quân Thanh Dư cầm ô thì có thể che đủ cho cả hai. Thế giới được bao bọc bởi những sợi ánh sáng trắng yên bình vô cùng, trong lòng cũng dần bình tĩnh lại.

Nghĩ nghĩ, cậu khẽ chọc má Phó Viễn Xuyên, "Anh có chuyện gì muốn nói với em không?".

"Hửm?", Phó Viễn Xuyên bước chầm chậm. Với câu hỏi này, anh suy nghĩ một lúc xong mới nói: "Thi Khải Tân nói gì với em, khiến em không vui à?".

Cũng chẳng phải chuyện vui hay không vui gì, Quân Thanh Dư chỉ là muốn cái gì ra cái đó, "Chuyện quyền hạn ấy, quyền hạn của em hiện giờ có phải cao hơn anh không?".

"Ừ", cá nhỏ đã biết rồi, Phó Viễn Xuyên nói nhiều nữa chẳng có ý nghĩa gì.

Phó Viễn Xuyên đáp nhanh chóng như vậy Quân Thanh Dư lại không biết phải hỏi gì nữa, dừng một lúc cậu mới khẽ nói: "Em cảm giác anh có chuyện giấu em".

"Sao có chuyện đó được, đừng tự mình dọa mình".

"Thật không?". Quân Thanh Dư hỏi tiếp: "Vậy sao tự dưng anh lại để quyền hạn của em cao như thế?".

"Không phải tự dưng. Hồi trước anh vẫn luôn muốn làm thế, sau đấy chiến tranh nổ ra, để em một mình ở lại Đế Quốc sợ em làm việc gặp khó khăn nên anh sửa quyền hạn lên cao nhất".

Quân Thanh Dư gật đầu, cậu hơi hiểu rồi. Nếu là để tiện cho cậu xử lí công vụ ở Đế Quốc thì quyền hạn cao chút đúng là tiện hơn. Nếu không thì lúc xử lí vấn đề lớn còn phải báo với Phó Viễn Xuyên, được cho phép mới được làm. Chỉ là cậu không gặp phải rắc rối gì, ở Đế Quốc vẫn luôn bận rộn việc nghiên cứu cá nhân nên dĩ nhiên cũng không có cơ hội dùng đến quyền hạn này.

Nếu là như vậy thì Quân Thanh Dư thở phào được rồi.

Bố trí trong phòng có vẻ hơi khác một chút, nơi vốn để dụng cụ thí nghiệm đã trống không, đây hẳn là lệnh của Phó Viễn Xuyên. Mà dù gì hiện giờ thuốc thử đã chế ra được rồi, thuốc đưa cho mọi người có khi vẫn chưa dùng hết, thời gian ngắn tới không cần làm thí nghiệm để chuẩn bị những thứ này nữa.

Phó Viễn Xuyên đặt cá nhỏ ngồi xuống mép giường xong thì đi chỉnh máy sưởi trong phòng, anh tìm một bộ đồ ngủ hơi dày rồi đưa cho cá nhỏ, "Em thay đi".

Quân Thanh Dư nghe lời mà mặc vào, nhưng lại thấy chất liệu là lông, "Hơi dày".

"Mặc ấm chút kẻo cảm lạnh". Lần này thời gian cá nhỏ ở ngoài trời hơi lâu, hơn nữa cậu vẫn luôn nghịch tuyết, mặc dày một chút phòng khi cảm lạnh.

Quân Thanh Dư uống một ngụm nước lạnh, rất nghiêm túc mà nói: "Người cá không bị ốm đâu".

"Ừ", Phó Viễn Xuyên đáp lời, nhưng không hề cho cậu cởi đồ ngủ ra.

Chuyện với Liên Bang và những chuyện cần xử lí trên hành tinh đều đã sắp xếp xong, Phó Viễn Xuyên ngồi trước máy tính màn hình giả lập giải quyết vài chuyện vặt vãnh ở Đế Quốc.

Quân Thanh Dư uống hết nước, lúc này nước cũng đun sôi, cậu liền lấy pha một cốc trà nóng, "Viễn Xuyên, anh đang họp à?".

"Anh xem tài liệu thôi".

Quân Thanh Dư gật đầu, không phải đang họp là được rồi. Cậu cầm cốc trà bước đến, đặt xuống cạnh tay Phó Viễn Xuyên rồi ngồi lên đùi anh.

Cảm giác được cá nhỏ lại gần, Phó Viễn Xuyên giơ tay lên cho cậu tiện hành động. Đến khi để ý đến thì bàn tay anh đã đặt lên eo cá nhỏ, đỡ lấy cậu khỏi bị ngã.

Quân Thanh Dư đã từng xử lí một phần tài liệu, nhìn thôi đã thấy váng đầu, bèn thẳng thừng chui vào lòng anh, "Anh cứ làm việc tiếp đi".

Cá nhỏ nằm trong lòng, Phó Viễn Xuyên còn đâu tâm trí lo việc khác. Những tài liệu này đa phần là chuyện đâu đâu của đám quý tộc ăn no rửng mỡ, tồn lại trong hòm thư rất lâu chưa được giải quyết.

Xem liền mấy tệp thư xong, Phó Viễn Xuyên hơi suy nghĩ, anh hỏi: "Em thấy chán không?".

Quân Thanh Dư cười đáp: "Không, thế này cũng tốt mà". Dù sao không dùng vòng tay thông minh lên mạng xem tin tức thì cũng là đi loanh quanh, chẳng còn hoạt động nào khác. So ra thì cậu thà giống như bây giờ, yên lặng ngắm Phó Viễn Xuyên còn hơn. Dáng vẻ nguyên soái tập trung làm việc vô cùng đã mắt đấy.

"Nhưng anh thấy không ổn lắm".

"Hả?".

Quân Thanh Dư hoang mang mà ngẩng đầu lên, tiếp đấy cậu thấy Phó Viễn Xuyên giơ tay gạt tài liệu trên bàn đi rồi đặt cậu ngồi lên.

"...?".

Xong chuyện, Quân Thanh Dư choàng áo khoác của Phó Viễn Xuyên, dựa vào lòng anh bình ổn nhịp thở. Phó Viễn Xuyên lấy giấy ướt khẽ lau đi vệt nước nơi khóe mắt cậu.

Trên sàn là ngọc trai rơi vãi chưa kịp gom lại, anh bèn cất những hạt rơi trên mặt bàn vào ngăn kéo trước. Anh không mang theo hộp đựng ngọc trai ở nhà, đếm sơ qua thì cũng nên chuẩn bị cái hộp mới rồi.

Nhìn Phó Viễn Xuyên thu nhặt ngọc trai, Quân Thanh Dư không hiểu sao lại thấy mặt nóng lên. Ngọc trai rơi xuống bàn phát ra tiếng "lách cách" khe khẽ, nghĩ đến là lại nhớ khung cảnh ngọc trai rơi xuống.

Quân Thanh Dư rúc sâu vào lòng anh giống như đang muốn trốn đi. Nhưng giây sau cậu giật mình ngẩng đầu lên, vòng tay ra sau nắm lấy cổ tay Phó Viễn Xuyên, "Đ-Đợi chút đi mà...".

"Ừ?". Cá nhỏ không hề dùng linh khí, muốn giật ra chẳng có vấn đề gì hết, nhưng Phó Viễn Xuyên không hề làm vậy, anh dỗ dành: "Ngoan nào".

Bàn tay đang nắm lấy cổ áo anh của Quân Thanh Dư thình lình siết chặt, "Ư...".

Quân Thanh Dư cúi đầu dựa lên vai anh, cảm giác rửa sạch cực kì rõ ràng. Bên tai loáng thoáng vang lên tiếng nước, cậu mím môi, gần như không ngồi vững nổi, "Anh x-xong chưa?".

"Xong rồi". Nói rồi Phó Viễn Xuyên dùng giấy ướt nóng lau sạch sẽ, tiện tay dọn luôn cả đống quần áo.

___

Thời gian ước định với Liên Bang đã đến gần, mấy ngày này Quân Thanh Dư không đi đâu hết mà ở mãi trong phòng. Chỉ cần đợi kí kết hiệp định xong là bọn họ có thể về nhà rồi.

Vài chuyện đã đến lúc kết thúc thì lại khiến người ta chú ý đến. Quân Thanh Dư gạch ngày trên lịch, đúng lúc Phó Viễn Xuyên mang bữa sáng vào.

Phó Viễn Xuyên đặt bữa sáng lên bàn, nói: "Ăn sáng trước đã, việc kí kết hiệp định được đẩy lên, lát nữa sẽ đến thẳng đó, tiện thể dẫn em đi gặp người kia luôn".

"Đẩy lên?", Quân Thanh Dư ngồi xuống cạnh bàn, cậu bóc quả trứng gà rồi đưa cho Phó Viễn Xuyên, "Ngày trọng đại thế này, đã ấn định rồi vẫn có thể thay đổi sao?".

Phó Viễn Xuyên đáp: "Bình thường sẽ không thể hoãn lại, nhưng đẩy lên sớm hơn thì được". Chuyện này cần hai bên đồng ý, Phó Viễn Xuyên thấy cá nhỏ dạo này đợi đến phát chán, có thể đẩy lên sớm cũng tốt, dù mấy ngày thôi cũng được.

Quân Thanh Dư gật gù, đẩy ngày sớm lên đương nhiên là tốt rồi. Lúc trước để thời gian dài hẳn là suy xét việc lãnh đạo Liên Bang đến đây cũng mất thời gian, hiện giờ có lẽ đến sớm, kí xong sớm giải quyết phiền phức sớm.

Phó Viễn Xuyên mua bánh bao cho bữa sáng, Quân Thanh Dư cắn một miếng, nhân bên trong là cá, có lẽ không phải do quân doanh cung cấp, mà Phó Viễn Xuyên tự mình đi mua. Quân Thanh Dư ăn bánh bao, hỏi: "Anh vừa bảo là gặp ai cơ?".

Phó Viễn Xuyên đáp: "Phó Thanh Hàng".

Quân Thanh Dư hơi ngẩn ra. Cậu chưa từng nghe thấy cái tên này, đối với cậu mà nói là hoàn toàn xa lạ, nhưng việc người đó họ Phó lại khiến cậu có chút suy đoán.

"Lãnh đạo của Liên Bang". Ngừng một chút, Phó Viễn Xuyên nói thêm: "Thay thế tạm thời". Được coi là lãnh đạo của Liên Bang một cách chân chính chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, nhưng cũng phải cẩn thận một chút.

"Người ở Liên Bang mà anh nói đó là người này sao?", có thể bước lên vị trí này, còn có thể thay mặt Liên Bang kí hiệp định với Đế Quốc, trừ người của Phó Viễn Xuyên ra, những người khác không hợp lí chút nào.

"Em trai anh". Phó Viễn Xuyên mở bình nước ép đặt gần tay cá nhỏ, anh giải thích: "Mới xác nhận gần đây".

Thời điểm chiến tranh, từ bên Liên Bang bỗng xuất hiện một người tự nhận là em trai anh muốn liên lạc với anh, Phó Viễn Xuyên tất nhiên là kiểm tra kĩ càng tất cả xong mới lần nữa xác nhận thân phận của đối phương.

Quân Thanh Dư hơi khựng lại, đúng là cậu có biết Phó Viễn Xuyên có một em trai, chỉ là đã mất dấu vết trong chiến tranh năm xưa. Trong tình huống đó, một đứa bé tuyệt nhiên không thể có bất cứ khả năng sống sót nào. Hơn nữa lúc đó nhà họ Phó gặp phải mất mát to lớn, tất cả mọi người, trừ Phó Viễn Xuyên ra thì không ai tránh khỏi. Phó Thành Vũ thì càng không thể có chuyện giúp đỡ tìm kiếm, thế nên vẫn luôn không tìm thấy thi thể.

Vậy mà người vẫn còn sống? Chạy đến Liên Bang sao...

Quân Thanh Dư có điều suy nghĩ, khả năng Phó Thanh Hàng tự mình chạy đến Liên Bang không lớn, có lẽ là được một quân nhân Liên Bang mềm lòng nương tay mang về theo không biết chừng. Nhưng dù thế nào thì vẫn còn sống là tốt rồi.

Nghĩ vậy, Quân Thanh Dư đột nhiên nhớ đến ngày đó Phó Viễn Xuyên quay về, "Hôm đấy anh đột ngột quay về là vì chuyện này sao?". Một chuyện dính líu rắc rối, chỉ có thể để một mình Phó Viễn Xuyên đích thân kiểm tra, hẳn cũng chỉ là kiểm tra DNA thôi.

"Ừ".

Thường thì việc kí kết hiệp định đều diễn ra tại trạm không gian chứ không chạy đến tận hành tinh thuộc địa phận Đế Quốc. Hơn nữa lãnh đạo của Liên Bang đích thân đến, nếu đến tận đây thì chẳng phải sẽ có cảm giác rơi vào miệng cọp sao.

Quân Thanh Dư nghĩ đến việc phải đến trạm không gian thì chẳng muốn đi lắm, chưa kể hai anh em lâu lắm không gặp, chắc chắn có rất nhiều lời muốn nói. Cậu đi theo ảnh hưởng hai anh em ôm nhau gào khóc thì phải làm sao.

Ầy... Cậu có hơi muốn nhìn thấy cảnh đó.

Không biết Phó Viễn Xuyên với em trai có ôm nhau gào khóc không nữa. Nhưng mà cảm xúc của Phó Viễn Xuyên ẩn bên trong, khả năng cảnh này xuất hiện không cao.

Quân Thanh Dư càng nghĩ càng thấy mình không nên đi theo, cậu bèn lắc đầu nói: "Em vẫn nên đợi anh về thôi".

Cá nhỏ mấy ngày này vẫn luôn ở rịt trong phòng, ra ngoài đi đây đó cũng tốt, hơn nữa đông đúc như vậy, đưa cá nhỏ xuất hiện trước mặt mọi người càng có lợi. Đến lúc đó sẽ có phát sóng trực tiếp khắp các hành tinh, thay đổi hình tượng không màng sự đời đã ăn sâu bén rễ trong lòng dân chúng của đế hậu, như vậy rất có lợi cho cá nhỏ sau này xử lí công việc.

Phó Viễn Xuyên muốn nhân việc kí kết hiệp định này mà lo liệu mai sau thì tất nhiên phải khiến cá nhỏ đi cùng đã, "Đi cùng đi, em thân là chủ gia đình, chuyện lớn thế này sao có thể vắng mặt được chứ?".

Quân Thanh Dư trước giờ vẫn luôn không thích giao lưu với người khác, quy mô lớn thế này, những nơi cần phải nói chuyện chắc chắn là rất nhiều. Trước đây những nơi liên quan đến cả Liên Bang và Đế Quốc như thế này đều không cần Đế Quốc ra mặt. Nhưng Phó Viễn Xuyên muốn dẫn cậu theo, Quân Thanh Dư suy nghĩ một lúc, kí kết hiệp định xong về thẳng nhà hình như cũng khả quan, cũng đỡ phải quay lại nơi đóng quân.

Nghĩ vậy, Quân Thanh Dư lại thấy muốn đi, "Được thôi, xong việc sớm, về nhà sớm".

Suy xét việc em trai Phó Viễn Xuyên sẽ xuất hiện, Quân Thanh Dư hỏi: "Cần em chuẩn bị gì không?".

Phó Viễn Xuyên đáp: "Không cần đâu".

Quan hệ anh em này trong khoảng thời gian ngắn tới sẽ không công bố với dân chúng. Dù sao cũng dính líu đến Liên Bang và Đế Quốc, giữa cường quốc và cường quốc trước giờ vẫn luôn tồn tại sự bài trừ ngoại lai, quan hệ anh em lộ ra có lẽ sẽ ảnh hưởng một chút đến Phó Thanh Hàng.

Ăn xong bữa sáng, hai người cùng lên đường. Thi Khải Tân gỡ bỏ thân phận vệ sĩ, nai nịt gọn gàng đứng đợi ngoài quân doanh. Xe huyền phù cũng đã chuẩn bị xong.

Mấy ngày trước tuyết đã tan, chỉ còn hai bên đường là còn lại chút dấu vết mờ nhạt. Ngồi trong xe, Quân Thanh Dư nhìn ra ngoài cửa sổ, một vài cửa hàng đều đóng cửa, trên đường cũng rất ít người qua lại. Chiếc xe tiếp tục tiến về phía trước, lúc này mới lờ mờ thấy có người máy đang dọn tuyết trên đường.

Lúc trước Thi Khải Tân đã nói, nơi đây ít người là vì chiến tranh. Đợi sau khi hiệp định đã kí kết, ít nhất trong thời gian hiệp định có hiệu lực sẽ không xảy ra chiến loạn, nơi này có lẽ chẳng mất bao lâu sẽ khôi phục lại dáng vẻ trước đây.

Xe huyền phù dừng lại ở bãi đỗ xe, thang máy đưa mọi người lên tầng cao nhất. Ở đây có một chiếc chiến hạm đang đỗ.

Quân Thanh Dư đã từng ngồi trong quân hạm, từng học điều khiển người máy, nhưng vẫn là lần đầu được đi vào trạm không gian. Bề ngoài trông khác xa so với quân hạm, hơi giống một quả cầu lơ lửng trong không trung.

Lúc đi vào con đường nối với chiến hạm, Phó Viễn Xuyên lặng lẽ đi chậm hơn Quân Thanh Dư nửa bước. Quân Thanh Dư cảm nhận được động tác của anh, hoài nghi mà nhìn, "Anh làm gì vậy?".

Vẻ mặt Phó Viễn Xuyên vẫn bình thản mà giải thích: "Không có gì, đường đi hơi nhỏ, hai người đi song song sẽ hơi chật, em đi trước đi".

Quân Thanh Dư lờ mờ cảm thấy chỗ nào đó không đúng, nhưng nếu lùi ra sau thì đằng sau đã chật kín người rồi, có lẽ sẽ lại nhốn nháo lên. Nghĩ một hồi, sợ làm trễ nải công việc nên đành bỏ qua.

Đi qua con đường, Quân Thanh Dư đứng một bên, đợi Phó Viễn Xuyên đi ra thì đi song song với anh.

Thi Khải Tân theo sau, vẻ mặt nghiêm nghị đứng đắn, không cần mở lời, chỉ giơ tay ra hiệu, những người đằng sau lập tức hành động.

Quân Thanh Dư nhìn đại sảnh, nơi này hơi giống phiên bản mở rộng của phòng họp, chỉ là so ra có hơi bí bách. Ở đây không thiết kế cửa sổ, trừ cửa ra vào, những nơi khác đều đóng kín. Có hệ thống lọc không khí, cửa sổ cũng không quá cần thiết, nhưng chỉ nhìn bằng mắt thường sẽ khiến người ta có cảm giác hít thở không thông.

Phó Viễn Xuyên hơi nhìn giờ, nói: "Bọn họ hẳn đã đến rồi".

Thi Khải Tân và Ngu Tri dẫn theo người mau chóng đi lo liệu.

Bàn ghế trước đó đã sắp xếp xong, những thứ này đều đã chuẩn bị từ lúc quyết định xong thời gian, vì vậy dù ngày kí kết được đẩy lên sớm hơn thì cũng không xảy ra vấn đề to tát gì. Chỉ có mấy tấm biển đề ngày tháng cần sửa một chút, cũng không mất quá nhiều thời gian.

Vì để an toàn, trong này không sắp xếp nhân viên dẫn đường, người máy này nọ có mấy cái, có lẽ đã được thay đổi thiết lập từ trước nên thấy người đến không hề tiếp đón mà cứ ngu ngu đứng trong góc.

Ngu Tri hơi ngẩng lên, "Bệ hạ, đã chuẩn bị xong hết rồi". Nói rồi Ngu Tri yên lặng lùi ra đứng ở trước cửa, những người khác đang bận bịu cũng mau chóng lui ra đứng sau Ngu Tri.

Trạm không gian có lẽ lâu rồi không mở ra, nếu không thì những thứ này đã chuẩn bị xong từ trước khi bọn họ đến rồi. Đột ngột thay đổi thời gian rốt cuộc vẫn có chút rối loạn.

Thi Khải Tân đứng cạnh bàn, kéo ghế ra, "Mời bệ hạ*...".

*Bản gốc gọi "điện hạ" là gọi bé cá, nhưng ướm với phần dưới thì lại không khớp nên toi tự đổi đi cho nó hợp lí.

Phó Viễn Xuyên tiện tay kéo ghế bên cạnh, anh ôm lấy Quân Thanh Dư tiến lên, nói: "Ngồi xuống trước đi".

Thi Khải Tân ở sau thấy động tác này của Phó Viễn Xuyên thì con mắt trợn trừng. Trong khoảnh khắc chợt nhận ra gì đó, anh ta mau chóng thu lại ánh mắt, làm như không có chuyện gì mà lùi lại, đứng đằng sau Quân Thanh Dư.

Quân Thanh Dư ngồi xuống, hỏi: "Bọn họ vẫn chưa đến sao?".

Thi Khải Tân khẽ đáp: "Điện hạ, chiến hạm của Liên Bang đang ở điểm tiếp nối với trạm không gian".

Quân Thanh Dư gật đầu, "Ừ". Nếu là ở điểm tiếp nối thì chỉ có thể chờ đợi thôi.

Phó Viễn Xuyên chỉnh lại ghim cài trên áo cá nhỏ, anh lau đi chút vết bẩn dính trên ngọc trai, nói: "Giờ chưa phát sóng trực tiếp, em cứ thả lỏng đi".

Quân Thanh Dư nghe vậy thì nghiêng đầu dựa lên vai Phó Viễn Xuyên, cậu hỏi: "Kí hiệp định mất bao lâu?". Dù chỉ là kí tên bắt tay, nhưng chuyện trọng đại thế này, chỉ giải quyết đơn giản thì trông sẽ không đủ coi trọng, phần lớn sẽ còn có cả phát biểu gì đó nữa. Hơn nữa hình như cả hai bên Liên Bang lẫn Đế Quốc đều có người đứng ra phát biểu.

"Mệt không?". Nghĩ đến việc có lẽ cá nhỏ chẳng có nhẫn nại gì với mấy chuyện này, Phó Viễn Xuyên nói: "Anh sẽ cố rút ngắn thời gian chỉ trong vòng nửa tiếng thôi". Đối với Phó Thành Vũ, bày vẽ ra chỉ để ra oai, nhưng anh em bọn họ sẽ không để ý mấy thứ đó.

Phó Thanh Hàng thân là lãnh đạo Liên Bang, thời gian ở lại Đế Quốc có hạn, rút ngắn thời gian kí kết, thời gian thừa ra có thể nói chuyện khác nữa.

Đang nói thì cánh cửa đối diện mở ra.

Cửa ở trạm không gian nằm đối diện thẳng nhau, dù sao thì cần dùng đến trạm không gian phần lớn đều là hai bên đối nghịch bắt tay hòa giải. Cửa được thiết kế đối diện cũng có thể thể hiện một lớp nghĩa nữa.

Quân Thanh Dư vô thức ngẩng lên nhìn.

Người đàn ông mặc một thân quân trang Liên Bang thẳng thớm, lúc bước đến trên mặt không hề có biểu cảm gì. Nhưng lúc nhìn đến bên này, từ đôi mắt có thể thấy rõ ý cười.

Có lẽ do trong lòng đã biết rõ thân phận của Phó Thanh Hàng, vậy nên lúc Quân Thanh Dư nhìn thấy dáng vẻ của cậu ta thì vô thức phân tích nét tương đồng của hai anh em. Từ đầu mày đuôi mắt có thể thấy được nét giống với Phó Viễn Xuyên, nhưng so ra thì Phó Viễn Xuyên nghiêm nghị hơn nhiều.

Thấy cậu ta bước đến, Phó Viễn Xuyên khẽ nói: "Chào hỏi chút chứ?".

Quân Thanh Dư nghe vậy thì đứng lên, nói: "Xin chào".

Phó Viễn Xuyên đứng lên chậm hơn cậu một chút. Trong mắt Phó Thanh Hàng xẹt qua nét nghi hoặc, nhưng cậu ta che giấu đi rất nhanh, vẫn lịch sự đáp trả: "Xin chào".

Thi Khải Tân và sĩ quan tùy tùng của Phó Thanh Hàng bước lên cùng một lúc, hai tập tài liệu được đặt lên bàn, hai người chào nhau rồi quay về đứng phía sau, bắt đầu phát sóng trực tiếp. Máy móc do hai người điều khiển cũng chia ra là kênh phát sóng của Liên Bang và kênh phát sóng của Đế Quốc.

Trong hội trường cỡ lớn mà dùng tài liệu điện tử thì chẳng khác gì trò trẻ con. Hai tập tài liệu đều đã qua chỉnh sửa vài lần, kiểm tra đi kiểm tra lại từng con chữ rồi mới xuất hiện tại đây. Mà kiểu chữ cũng là phục chế từ kiểu chữ đặc biệt.

Vừa ngồi xuống, Phó Viễn Xuyên đã nói luôn: "Thời gian không còn sớm nữa, bắt đầu thôi".

Phó Thanh Hàng đáp: "Được".

Quân Thanh Dư nhìn Phó Thanh Hàng ngồi ngay đối diện mình, trong lúc nhất thời không nói được lời nào.

Đang làm gì vậy?

Tại sao lại ngồi đối diện cậu?

Việc trọng đại thế này mà ngồi sai vị trí sao?

Cậu phải ngồi đối diện Phó Viễn Xuyên mới đúng chứ.

Quân Thanh Dư muốn nói, nhưng đang phát sóng trực tiếp, giờ cậu mở lời thì không khỏi bất ngờ.

Nhưng mà... cứ không làm gì mà ngồi im như này thì càng bất ngờ hơn.

Phó Thanh Hàng không thấy có gì hết, cậu ta lật mở hiệp định đặt trước mặt. Thứ này lúc đang viết cậu ta đã xem không biết bao nhiêu lần rồi, bản hoàn thiện còn là do cậu ta chọn nữa, giờ có đọc chỉ là làm dáng vậy thôi.

Nhìn động tác nhỏ của hai người đối diện, trong lòng Phó Thanh Hàng tò mò không thôi, nhưng giờ không tiện hỏi, đợi kí kết hiệp định xong phải hỏi cho ra nhẽ là chuyện gì.

Quân Thanh Dư nhìn mấy trang giấy này mà đau cả đầu, mà đau đầu hơn nữa là Phó Viễn Xuyên ngồi cạnh lại đợi cậu lật xem.

Này là đang làm gì vậy...?

Cảm giác không yên trong lòng lúc trước lại xuất hiện.

Quân Thanh Dư không hề đọc mấy trang giấy trước mặt, vốn định đưa cho Phó Viễn Xuyên, nào ngờ ngay sau đó có người đứng ra thông báo: "Nếu không thấy có vấn đề gì, có thể kí tên vào hiệp định".

Lúc này hiệp định vẫn còn trong tay Quân Thanh Dư, Phó Viễn Xuyên hoàn toàn không có ý định nhận lấy. Còn Phó Thanh Hàng đã kí tên mình xong.

Quân Thanh Dư bất lực, cậu cầm bút kí tên mình lên trang giấy.

Sau khi hoàn thành kí kết hiệp định đơn phương thì còn phải kí hiệp định song phương.

Phó Thanh Hàng kí xuống bên Liên Bang, Quân Thanh Dư cầm bút có hơi chần chừ. Suy đi nghĩ lại cậu vẫn không kí thẳng xuống phần của Đế Quốc mà làm giống như lúc kí hiệp nghị đơn phương, cách dấu hai chấm một khoảng đủ cho ba đến bốn chữ rồi mới kí tên mình.

Phó Viễn Xuyên thấy vậy thì trong mắt hơi động. Vừa rồi kí hiệp định đơn phương chỉ người kí mới nhìn thấy, Phó Viễn Xuyên cũng không để ý cá nhỏ kí thế nào. Nhưng giờ... anh nhìn thấy rất rõ.

Dù sao cũng bao nhiêu người nhìn thấy, Quân Thanh Dư kí xong tên mình thì đẩy thẳng sang cho Phó Viễn Xuyên, cậu cười nhẹ, nói: "Bệ hạ, xin mời".

Phó Viễn Xuyên: "...". Nụ cười này, Phó Viễn Xuyên có thể cảm giác được rằng cá nhỏ giận rồi.

"Được". Anh nhân lúc nhận lấy bút mà che giấu hành động cọ nhẹ lên mu bàn tay cá nhỏ. Dự định ban đầu là dỗ cậu một chút, anh cũng đã chuẩn bị tâm lí cậu sẽ rút tay về, nhưng Quân Thanh Dư không hề làm gì hết.

Phó Viễn Xuyên bất lực, cá nhỏ dù giận thì cũng sẽ không tránh né.

Hiện giờ không thể làm gì khác, Phó Viễn Xuyên đành kí tên mình xuống chỗ Quân Thanh Dư để cách ra, định bụng lúc sau sẽ giải thích với cá nhỏ.

Hiệp định đơn phương lúc trước kí bổ sung thêm một lần nữa.

Phó Thanh Hàng đứng dậy, chìa tay ra. Quân Thanh Dư liếc nhìn Phó Viễn Xuyên, Phó Viễn Xuyên chìa tay bắt tay với Phó Thanh Hàng. Trong lúc đấy Phó Viễn Xuyên hơi nghe thấy cá nhỏ khẽ hừ một tiếng.

Lúc bắt tay, tất cả mọi người đang có mặt đều vỗ tay. Trên sóng trực tiếp cũng đều là những lời hoan hô.

Dưới sự chứng kiến của Đế Quốc và Liên Bang, kí kết hiệp định kết thúc.

Nụ cười của Quân Thanh Dư giữ nguyên đến tận lúc kết thúc, phát sóng trực tiếp cũng được tắt đi.

_____

Tác giả có lời muốn nói:

Ngủ ngon nhé.

Cá nhỏ: Ngứa tay, muốn đập cái gì đó.

[Phó Thanh Hàng bước lên vị trí này không hề dễ dàng, nhưng vì không phải nhân vật chính trong nguyên tác nên nhắc đại khái vậy thôi, ai có hứng thì đợi iem sáng tác chi tiết thêm nữa nhé~ Moa]

_____

*Toi lặn tiếp đây, hẹn mọi người tháng sau =)))))
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.