Sĩ quan đứng bên cạnh nghe thấy được, định nói gì đó nhưng bị một người khác kéo về, "Ông mau im đi!".
Người bị kéo không phục, "Im cái gì? Có chuyện thì nói, thảo luận cũng không cho à?".
"Cất cái dáng vẻ anh em tốt của ông đi đi". Người đàn ông liếc mắt một cái, "Nguyên soái không ở đây, quyền lực của đế hậu lớn nhất. Cậu ta không cho ông giải thích, cho người kéo đi thẳng thì ông có nói cũng chẳng nói được chữ nào, thế mà ông còn dám báo với nguyên soái". Vừa dời mắt đi thì tin nhắn đã gửi xong rồi, có muốn ngăn cũng chẳng kịp nữa.
"Chuyện gián điệp lớn như vậy, cậu ta ngay cả giải thích cũng không, trong lòng ông không lấn cấn chắc?".
Người đàn ông nhíu mày, "Ông cũng biết gián điệp là chuyện lớn cơ à, đế hậu cũng đâu có lôi cậu ta ra xử lí, chỉ nhốt lại vì tội ăn cắp, đã hiểu chưa hả?".
"Nhưng...".
"Im, giữ yên lặng đi".
"Chẳng phải giờ ông nói có tác dụng gì đấy sao? Vừa rồi...".
...
Âm thanh tranh cãi bên ngoài vang lên không dứt, Quân Thanh Dư mặc kệ, chuyên tâm nói chuyện với Phó Viễn Xuyên, "Em thấy cấp dưới của anh có mấy người không thông minh cho lắm".
"Bọn họ không phải cấp dưới của anh". Hiện giờ không phải, mà sau này cũng sẽ không.
Phó Viễn Xuyên dửng dưng nói: "Không cần phải để ý bọn họ". Dù có phải trên trời rơi xuống hay không, việc cần làm là tuân theo mệnh lệnh chứ không phải ngoài mặt thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-nguoi-ca-nho-cua-lao-dai-tho-bao/2127012/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.