Quân Thanh Dư giống như không hề nghe ra ẩn ý của Phó Viễn Xuyên, bình thản như không mà ăn nốt cá khô, sau đó còn lấy một con khác, "Anh thử không?".
Cậu cầm cá khô chạm hẳn vào môi Phó Viễn Xuyên, nở nụ cười dịu ngoan vô hại mà nói: "A--".
Sau đó, Phó Viễn Xuyên vừa há miệng thì Quân Thanh Dư lại mau chóng cầm cá khô tự đút cho mình, lèm nhèm nói: "Anh không ăn thì em ăn vậy".
Phó Viễn Xuyên nhướn mày, cá nhỏ vẫn là vẻ mặt vô tội, nhưng ý cười trêu đùa trong mắt thì không sao giấu nổi.
"Em thấy cá khô hãng này ngon nhất luôn đấy, anh không ăn đúng là tiếc... Ư!".
Phó Viễn Xuyên hôn cậu, lúc Quân Thanh Dư còn đang ngơ ngác thì anh đã cướp mất miếng cá khô. Lúc tách ra còn hôn nhẹ một cái, tiện đà mang đi cả gia vị dính trên môi cậu.
Phó Viễn Xuyên nhấm nháp cá khô, nhưng trong mắt từ đầu đến cuối chỉ chăm chú nhìn Quân Thanh Dư. Anh hơi mím môi, nói một cách đầy suy tư: "Hương vị không tồi".
Quân Thanh Dư lập tức đỏ mặt, "À thì...".
Phó Viễn Xuyên lấy giấy giúp cậu lau miệng, anh hỏi: "Ăn no chưa?".
"Em no rồi", vừa dứt lời thì cả người được bế bổng lên. Quân Thanh Dư vô thức vòng tay ôm lấy cổ Phó Viễn Xuyên, "Anh đi đâu đấy?".
"Đi ăn cá".
"...?".
Hướng đang đi là phòng ngủ, Quân Thanh Dư ôm chặt cổ Phó Viễn Xuyên mà cọ, giọng lí nhí: "Em không chịu nổi...".
"Được mà".
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-nguoi-ca-nho-cua-lao-dai-tho-bao/2127003/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.