Sau đó, Phó Viễn Xuyên vừa há miệng thì Quân Thanh Dư lại mau chóng cầm cá khô tự đút cho mình, lèm nhèm nói: "Anh không ăn thì em ăn vậy".
Phó Viễn Xuyên nhướn mày, cá nhỏ vẫn là vẻ mặt vô tội, nhưng ý cười trêu đùa trong mắt thì không sao giấu nổi.
"Em thấy cá khô hãng này ngon nhất luôn đấy, anh không ăn đúng là tiếc... Ư!".
Phó Viễn Xuyên hôn cậu, lúc Quân Thanh Dư còn đang ngơ ngác thì anh đã cướp mất miếng cá khô. Lúc tách ra còn hôn nhẹ một cái, tiện đà mang đi cả gia vị dính trên môi cậu.
Phó Viễn Xuyên nhấm nháp cá khô, nhưng trong mắt từ đầu đến cuối chỉ chăm chú nhìn Quân Thanh Dư. Anh hơi mím môi, nói một cách đầy suy tư: "Hương vị không tồi".
Quân Thanh Dư lập tức đỏ mặt, "À thì...".
Phó Viễn Xuyên lấy giấy giúp cậu lau miệng, anh hỏi: "Ăn no chưa?".
"Em no rồi", vừa dứt lời thì cả người được bế bổng lên. Quân Thanh Dư vô thức vòng tay ôm lấy cổ Phó Viễn Xuyên, "Anh đi đâu đấy?".
"Đi ăn cá".
"...?".
Hướng đang đi là phòng ngủ, Quân Thanh Dư ôm chặt cổ Phó Viễn Xuyên mà cọ, giọng lí nhí: "Em không chịu nổi...".
"Được mà".
"Vậy anh nhẹ thôi".
"Ừm".
___
Kì nghỉ Tết đã sắp hết, lúc Quân Thanh Dư còn đang tính xem ngày nghỉ cuối cùng đi đâu chơi thì có thông tin gửi đến từ phía Todes, Liên Bang đã có động tĩnh. Kì nghỉ hoàn toàn đổ bể, cùng ngày, các nguyên soái cũng lập tức có mặt ở hoàng cung mở họp đến tận tối muộn.
Quân Thanh Dư ngồi trong phòng làm việc, chỗ này đã được tu sửa để tiện cho Phó Viễn Xuyên xử lí công vụ, chỉ là Phó Viễn Xuyên chưa từng dùng đến. Bởi vì gần với phòng họp nên anh mới để cậu đợi ở đây.
Nước được đun sôi phát ra tiếng báo "tít tít", Quân Thanh Dư hoàn hồn, cậu uống nốt phần trà nguội trong cốc rồi đổ lượt nước sôi mới vào.
Vừa nãy cậu có thấy nguyên soái Abbott đi vào, hiện giờ chuyện nguyên soái Abbott là người của Liên Bang vẫn chưa lộ ra, cuộc họp quan trọng như này tất nhiên không thể loại hắn ra được. Dù sao vẫn chưa có bằng chứng xác thực có thể nhằm thẳng vào hắn, mà chiến công huy hoàng của bố hắn tại Đế Quốc rất có danh tiếng, không dễ gì có thể đụng được đến hắn.
Quân Thanh Dư lắc đầu, chống lưng chắc chắn khá là phiền đây. Đang bận nghĩ thì giống như loáng thoáng nghe thấy tiếng động gì đó. Rất khẽ, nhưng cảm giác cứ thi thoảng lọt vào tai lại rất thật.
Quân Thanh Dư nhận ra có vấn đề, cậu đặt cốc trà xuống, đứng lên đi ra ngoài, vừa đẩy cửa vừa gọi: "Thi Khải Tân".
"Có tôi đây phu nhân", Thi Khải Tân canh trước cửa, nghe tiếng gọi thì vội hỏi: "Có chuyện gì sao?".
Quân Thanh Dư hỏi anh ta: "Anh có nghe thấy tiếng gì không?".
"Tiếng gì sao?", Thi Khải Tân nghe vậy thì im lặng một chốc như thể đang lắng tai nghe cái tiếng Quân Thanh Dư bảo. Nhưng ở đây vô cùng yên tĩnh, một chút gió động cỏ lay cũng vô cùng rõ rệt, "Có gì đâu". Các nguyên soái còn đang mở họp bên trong kìa, dù có cách âm nhưng ai dám gây ra tiếng động gì ở gần đâu.
Quân Thanh Dư cố nghe kĩ, cái tiếng kia càng thêm rõ ràng, "Anh đi...".
Vừa mở lời thì cửa phòng họp đột ngột mở ra, Phó Viễn Xuyên bước ra, lạnh giọng nói: "Thi Khải Tân, truyền lệnh của tôi, lập tức mở tầng phòng hộ toàn Đế Quốc".
"Rõ!".
"Xảy ra chuyện sao?", dù Quân Thanh Dư không quá hiểu biết về hệ hành tinh, nhưng tầng phòng hộ thường dùng trong chiến tranh để tránh thương vong đối với dân thường, toàn bộ ở đây hẳn là tầng phòng hộ của tất cả các hành tinh đều được mở ra.
Quân Thanh Dư không nhịn được mà hỏi: "Anh cũng nghe thấy âm thanh đó à?".
Phó Viễn Xuyên lắc đầu, thính giác của người cá vượt xa con người, anh không nghe thấy tiếng gì hết, nhưng có thể cảm nhận được có thứ gì đó cuồng bạo, mang theo tinh thần lực bất ổn đang lại gần. Đế Quốc đã lâu không xảy ra chiến tranh, tầng phòng hộ vẫn luôn không được dùng đến, năng lượng dự trữ vẫn đủ nên cũng không cần lo lắng.
Có lẽ lần này phía Liên Bang có ý cảnh cáo, khua chiêng gióng trống mà thả ra mấy thứ liên quan đến phòng thực nghiệm ở hành tinh M như vậy, khả năng là do đã có kết quả điều tra chuyện về Phó Thành Vũ rồi.
Phó Viễn Xuyên vỗ nhẹ sau lưng Quân Thanh Dư, "Em đừng sợ, cứ về phòng trước đi".
Phạm vi mà đối phương nhắm đến tạm thời vẫn chỉ là phía hành tinh chủ, trên các hành tinh vùng giáp ranh đều có quân đội đóng giữ, còn có chiến hạm tuần tra, cùng lắm thì sẽ ầm ĩ một hồi.
Quân Thanh Dư đang định về phòng thì khóe mắt liếc thấy tia sáng quét qua bầu trời. Chiến sự tạm thời chưa tràn đến đây, nhưng nếu là từ hành tinh M đến đây thì sao?
Quay lại phòng làm việc, đóng cửa lại, Quân Thanh Dư không nhịn được mà hỏi: "Lúc trước điều tra ra có một vài hành tinh bị Liên Bang chiếm mất, có phải chính là hành tinh M không?".
"Ừm", giọng Phó Viễn Xuyên vẫn đều đều, "Ngoài hành tinh M thì còn có các hành tinh khác nữa".
Liên Bang ngoài mặt không hề nhúng tay vào bất cứ việc gì ở Đế Quốc, nhưng sự thật thì bọn họ vẫn luôn kìm chân mọi con đường phát triển của Đế Quốc. Tin tức đào được từ Phó Thành Vũ chỉ là phần đỉnh của tảng băng chìm, vẫn còn rất nhiều việc phải suy xét thêm.
"Em đừng lo, sẽ đòi lại hết thôi", trận chiến này sớm muộn gì cũng phải đánh, đồ cần lấy lại cũng sẽ không thiếu.
Quân Thanh Dư có phần suy tư, cậu hỏi: "Mấy cái sản phẩm thực nghiệm ở hành tinh M vẫn còn chứ?". Tầng phòng hộ của hành tinh M vẫn luôn rất nghiêm ngặt, nếu không vì lần trước hải tặc không gian quậy tung lên thì rất khó để lấy được tin tức quan trọng, nhưng sau này Quân Thanh Dư không còn nghe được chuyện về hành tinh M nữa.
Phó Viễn Xuyên lắc đầu, ở đó gần như chỉ là máy móc thực nghiệm, sản phẩm thực nghiệm thành công sau khi xác nhận thành công đều đã được đưa đi hết, phần còn lại chỉ là vài sản phẩm đang thực nghiệm dở. Sau khi chuyện bại lộ, có các bác sĩ đã tiến hành hội chẩn, nhưng thân thể đã chịu tổn hại không thể cứu chữa, bác sĩ cũng không có cách nào cứu vớt mạng sống của họ.
Quân Thanh Dư thấy vậy thì cảm giác tình hình có hơi nghiêm trọng, "Ngoài những sản phẩm thực nghiệm trong quân đoàn hồi trước ra thì số còn lại không biết đã đi đâu, nếu bọn chúng đều ở Liên Bang, sắp tới đánh nhau thì các anh có bị thiệt lắm không?".
Dù sao thì tinh thần lực cũng gắn liền với năng lực, mà đám sản phẩm thực nghiệm kia lại đều nhắm vào tinh thần lực. Ra chiến trường mà bị ảnh hưởng, mất đi khả năng chiến đấu thì chẳng phải sẽ trở thành bia ngắm sao.
Phó Viễn Xuyên đáp: "Trong đồ ăn hằng ngày của quân đoàn có kèm nước ép rau quả, tạm thời không cần lo".
Nếu uống một thời gian dài cũng có thể có được tác dụng miễn dịch, chẳng qua tác dụng miễn dịch này có thời hạn. Chỉ cần lúc trên chiến trường không bị ảnh hưởng quá nặng, lui về rồi tiếp tục uống nước ép rau quả thì có thể xoa dịu tinh thần lực, đây cũng có thể coi là một cách.
Hơn nữa, suy xét từ những sản phẩm thực nghiệm lúc trước thì tuổi thọ của sản phẩm thực nghiệm không dài, dù cho sản phẩm thực nghiệm thành công có nhiều nữa thì kéo dài đến tận bây giờ, số lượng còn sống hẳn cũng chẳng còn bao nhiêu. Một sản phẩm thực nghiệm ảnh hưởng cả một quân đoàn là chuyện không có khả năng, lại thêm nước ép trợ giúp, trong thời gian ngắn hẳn sẽ không có vấn đề gì.
Quân Thanh Dư thầm nghĩ, cậu phải tìm thời gian để tổng hợp lại số liệu về tinh thần lực thay đổi của Yêu Yêu đã ghi lại từ trước thôi, có thể tạo ra thuốc khắc lại đám sản phẩm thực nghiệm đó là tốt nhất. Mặc kệ thuốc có dùng được hay không thì vẫn là thêm một tầng đảm bảo.
Phó Viễn Xuyên cong ngón tay cọ lên má cá nhỏ, "Cuộc họp vừa rồi đã quyết định thân phận hoàng đế Đế Quốc, nhưng chiến tranh ngay trước mắt nên mọi việc đều tối giản đi". Mọi quyền lực của Phó Thành Vũ đã sớm nằm trong tay anh, chuyển giao quyền lực không cần phải nói nữa, thứ duy nhất còn thiếu chỉ là một nghi lễ mà thôi.
Quý tộc bị chèn ép không nói được lời nào, Phó Viễn Xuyên bước lên chức vị này cũng chẳng ai dám nói gì. Như vậy tính ra lại nhanh, nếu không cứ làm theo từng bước thì hai tháng cũng chẳng xong, mà có được thân phận này rồi, một vài chuyện cũng dễ làm hơn.
Quân Thanh Dư giơ tay ôm lấy Phó Viễn Xuyên, cậu dựa vào lòng anh, khẽ nói: "Nếu trở thành hoàng đế Đế Quốc thì chiến tranh nổ ra, anh vẫn tự mình ra trận à?".
"Ừ", Phó Viễn Xuyên biết khá rõ về sản phẩm thực nghiệm, chưa kể anh được tiếp nhận lượng nước ép nhiều nhất, cá nhỏ đôi khi còn dùng linh lực giúp anh điều hòa. Chưa chắc anh sẽ tự mình điều khiển người máy ra trận, nhưng có anh chỉ huy trực tiếp thì mới an toàn nhất.
"... Thôi được rồi", Quân Thanh Dư rất muốn đi theo, nhưng cậu không hiểu chiến tranh thời đại các hành tinh, cũng chưa từng tiếp xúc với người máy, cái này đối với cậu mà nói chính là điểm mù hiểu biết.
Chiến tranh có rất nhiều điều bất ngờ, nếu cậu có thể điều khiển người máy nhuần nhuyễn thì chắc chắn sẽ đi cùng, dù Phó Viễn Xuyên không đồng ý thì cậu vẫn đi. Nhưng điều khiển người máy cần đến tinh thần lực, mà người cá thì lấy đâu ra tinh thần lực chứ.
Quân Thanh Dư mổ hôn lên má Phó Viễn Xuyên, "Em ở nhà đợi anh về".
"Ừm", Phó Viễn Xuyên khẽ vuốt mái tóc dài của cá nhỏ, trong mắt là dịu dàng khó giấu. Anh nhìn cá nhỏ ngoan ngoãn, dịu giọng nói: "Thi Khải Tân ở lại bảo vệ em". Trong số cấp dưới của anh thì Quân Thanh Dư quen Thi Khải Tân nhất, đổi người khác sợ là cá nhỏ không thoải mái.
Quân Thanh Dư lập tức từ chối: "Không cần đâu, anh dẫn anh ta theo đi, không cần để anh ta lại với em". Thi Khải Tân đã theo Phó Viễn Xuyên lâu như vậy, ngang với cánh tay đắc lực, chiến tranh nguy hiểm hơn nhiều so với ở đây, hơn nữa có một sĩ quan tùy tùng đáng tin bên cạnh thì sẽ bớt được rất nhiều việc.
Phó Viễn Xuyên không nói gì, Quân Thanh Dư ôm lấy anh mà lắc, "Không được để anh ta ở lại, anh nghe chưa hả?".
"Hôm qua thức khuya như thế, giờ em có buồn ngủ không?".
"Không được đánh trống lảng".
"Ngoan nào".
"Phó Viễn Xuyên!", Quân Thanh Dư lườm anh.
Phó Viễn Xuyên dịu giọng đáp: "Có, mời phu nhân nói, anh đang nghe đây".
"...".
Thái độ tốt như thế, Quân Thanh Dư có muốn nghiêm cũng không nghiêm nổi, chỉ có thể trừng trừng nhìn anh, "Em sợ anh ra ngoài sẽ không quen".
"Không đâu mà", Phó Viễn Xuyên tất nhiên nắm rõ những chuyện mình làm được.
Đang nói thì hình như tia sáng quét qua bầu trời đã dừng lại. Nhưng nó không hề va chạm với bất cứ hành tinh nào, chỉ để lại dấu vết nằm giữa hành tinh và dải ngân hà.
Buổi tối đã định nghỉ lại bên này không về, Quân Thanh Dư nằm trên giường trong phòng nghỉ từ sớm, mở vòng tay thông minh xem. Trên mạng có rất nhiều tìm kiếm nổi bật liên quan đến động tĩnh lần này, rất nhiều người đang bàn luận là nguyên nhân do đâu.
Nếu Đế Quốc không chuyển sang trạng thái khẩn thì những ánh sáng đó có lẽ đã bị nhầm là một trận mưa sao băng kì lạ, nhưng có thêm trạng thái khẩn, trận "mưa sao băng" này lại không còn đẹp nữa.
[Cảm giác tình hình sai sai, sắp đấm nhau rồi à?].
[Đấm thì đấm thôi, sợ bọn họ à? Tôi không vừa mắt cái đám Liên Bang đó từ lâu rồi, ngu si tứ chi phát triển chả hiểu giống ai, tôi nhổ vào].
[Tài khoản xác nhận là học sinh trường quân đội Đế Quốc sao? Được lắm, lời nói rất có khí thế].
[Thông tin chính phủ chưa nói gì thì đừng đoán bừa, khiếp quá].
...
Quân Thanh Dư đọc những bình luận này có phần suy nghĩ, thông tin chính phủ sao? Sắp có ngay thôi.
Đánh thì chắc chắn phải đánh rồi, nhưng Quân Thanh Dư cảm giác Phó Viễn Xuyên sẽ dẫn chiến tranh ra xa, khả năng liên lụy đến hành tinh chủ là rất thấp. Anh sẽ không phát ngôn hấp tấp để tránh khiến người dân lo sợ, tốt hơn là nên đợi thông tin chính phủ ra mặt.
Quân Thanh Dư nhàm chán lướt đọc bình luận, cậu đọc cả những tin tức khác, mãi đến khi thông tin chính phủ đưa ra thông báo thì mới tắt vòng tay thông minh đi. Đã có thông báo thì phía Phó Viễn Xuyên hẳn là đã bàn bạc xong rồi, Quân Thanh Dư mới vừa nằm xuống đắp chăn thì Phó Viễn Xuyên đẩy cửa đi vào.
Động tác của Phó Viễn Xuyên rất nhẹ, thấy đèn đầu giường còn sáng bèn bước đến. Anh chống hai tay hai bên mặt cậu, cúi xuống trán kề trán mà hỏi: "Sao em chưa ngủ đi?".
Quân Thanh Dư cong cong đôi mắt nói: "Đợi anh về rồi cùng ngủ". Nói rồi cậu vỗ vỗ chỗ bên cạnh, "Ấm rồi đấy, lên giường đi ngủ nào".
Phó Viễn Xuyên hôn cậu một cái, khẽ đáp: "Được".
___
Ngày thứ hai sau khi thông tin chính phủ ra thông báo, quân đoàn của Phó Viễn Xuyên cũng tập hợp hoàn tất chuẩn bị để lên đường. Thêm ba vị nguyên soái nữa khởi hành cùng một ngày, mọi người chia ra đóng quân ở các hành tinh khác nhau.
Trước khi lên phi thuyền, Phó Viễn Xuyên nói với Quân Thanh Dư: "Thường thì nếu hoàng đế Đế Quốc đích thân ra trận thì mọi sự vụ liên quan đến Đế Quốc đều sẽ do đế hậu giải quyết". Trừ khi xảy ra chuyện lớn cần gửi tin đến chiến trường để hoàng đế quyết định, nếu không thì tất cả đều đã có đế hậu lo.
Phó Viễn Xuyên vuốt mái tóc dài của cá nhỏ, nhắc nhở cậu: "Có chuyện gì không làm được thì cứ để Thi Khải Tân xử lí".
Quân Thanh Dư gật đầu, "Anh phải giữ liên lạc đấy".
"Ừm".
Quân Thanh Dư đứng một bên nhìn chiến hạm cất cánh. Chuyện ở Đế Quốc Phó Viễn Xuyên đều đã lo liệu xong, nói đơn giản là chỉ cần không ai cố tình vẽ chuyện thì sẽ không có vấn đề gì hết.
Quân Thanh Dư đề phòng nguyên soái Abbott, Phó Viễn Xuyên không sắp xếp để nguyên soái Abbott đi tiếp viện, nhưng... hôm nay cậu không thấy nguyên soái Abbott đâu hết. Ngoài nguyên soái Abbott thì những nguyên soái khác đều có mặt.
Quân Thanh Dư lo hắn lợi dụng thân phận mà giở trò gì đó, không khỏi nhăn mày lại hỏi: "Nguyên soái Abbott đâu?".
Thi Khải Tân hơi nghĩ ngợi rồi đáp: "Chắc là ở nhà rồi, nguyên soái... À không, bệ hạ bảo tôi gửi cho cựu nguyên soái một tập tài liệu, đến hôm qua thì nguyên soái Abbott bị nhốt trong nhà luôn".
Tài liệu?
Quân Thanh Dư hơi nhướn mày, vốn tưởng giải quyết nguyên soái Abbott sẽ rất phiền, không ngờ cựu nguyên soái...
Có lẽ hiện giờ trong lòng cựu nguyên soái rất khó chịu nhỉ.
Thi Khải Tân hỏi: "Điện hạ, giờ chúng ta về nhà chứ? Nổi gió rồi".
Quân Thanh Dư chỉnh lại áo choàng gió trên vai, quay người bước đi, "Đi thôi".
Thi Khải Tân vội đuổi theo.
Ngồi trong xe, Quân Thanh Dư nhìn khung cảnh không ngừng lùi lại bên ngoài cửa sổ, "Quay xe, không cần về nhà, đến thẳng cửa hàng đồ ngọt đi".
"Vâng", Thi Khải Tân không hề bồi thêm bất cứ một câu nào mà lập tức nghe lệnh, quay xe.
Quân Thanh Dư không tài nào yên lòng được, rất lâu rồi cậu không như thế này. Biết trước thì đã cứng đầu một lần, kể cả phải làm chân sai vặt trong chiến hạm thì cũng có làm sao.
Giờ hối hận cũng không kịp nữa, chiến hạm đã rời đi rồi, hơn nữa... cậu còn phải ở lại chế cho ra thuốc nữa. Dính líu đến nước suối, ngoài cậu và Phó Viễn Xuyên ra thì không hề qua tay bất cứ người nào. Cậu ở lại cũng là vì có việc quan trọng phải làm.
"Điện hạ có muốn uống chút trà không?".
"Đừng gọi điện hạ nữa", Quân Thanh Dư không quen cách xưng hô này lắm.
"Vâng thưa phu nhân".
Quân Thanh Dư nhấp một ngụm trà rồi đặt một bên, nghĩ một hồi thì lấy vòng tay thông minh ra gửi tin nhắn cho Phó Viễn Xuyên, [Em nhớ anh rồi]. Vừa tách ra chưa quá mười phút mà Quân Thanh Dư đã muốn đuổi theo chiến hạm rồi.
Cứ tưởng Phó Viễn Xuyên đang bận, hẳn sẽ trả lời rất chậm nên Quân Thanh Dư gửi tin xong thì tắt vòng tay thông minh đi, nào ngờ cậu vừa đụng tay thì vòng tay thông minh đã rung lên hai tiếng.
Phó Viễn Xuyên gửi một nhãn dán hình người cá nhỏ thơm thơm, là người cá nhỏ màu vàng kim do anh tự vẽ, không biết sửa thành nhãn dán đáng yêu này từ bao giờ.
Quân Thanh Dư cong cong đôi mắt, trả lời bằng [Thơm thơm].
_____
Tác giả có lời muốn nói:
[Vẫn còn nè, đừng đi vội].
(Phần này tác giả giới thiệu truyện khác của mình là "Ta khắc kim dưỡng thành tu tiên đại lão" (tên tạm dịch: Tôi đập tiền cày lên lão đại tu tiên). Truyện xảy ra ở thế giới trước khi xuyên sách của cá nhỏ, thể loại là: ngọt, sảng, tình yêu một đời, tu tiên. Truyện đã hoàn nên ai thích giọng văn của tác giả thì có thể tìm đọc thử).
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]