Quân Thanh Dư: "...?".
Nhớ đến chuyện nước mắt của người cá sẽ biến thành ngọc trai, Quân Thanh Dư lẳng lặng đóng nắp hộp, cất lại về đầu giường, tiếp đó cậu nằm xuống trùm chăn kín mít. Thói quen lừa mình dối người mà dùng chăn che cả người mình lại.
Phó Viễn Xuyên thấy vậy không nhịn được mà bật cười thành tiếng, anh tiến tới giúp cậu vén chăn lên, "Đừng để bị ngạt". Chăn đắp mùa đông dù mềm mại, cũng rất nhẹ, nhưng nằm bên trong quá lâu vẫn sẽ có cảm giác bí thở.
Quân Thanh Dư nắm chăn không buông, cậu len lén ló đầu ra, "Anh giữ đống ngọc trai đó làm gì?".
Nghe cá nhỏ dùng giọng nói khàn khàn cực độ đáng thương, Phó Viễn Xuyên dỗ dành: "Lần trước anh cũng có giữ lại, để chung hết luôn".
Quân Thanh Dư hơi nhớ lại, "lần trước" này hẳn là cái lần cậu biết được thân thế của Phó Viễn Xuyên. Nhưng ngọc trai lần đó hiển nhiên không thể nào lấp đầy cái hộp này, cũng có nghĩa là hai ngày này cậu...
Nghĩ đến đây, hai má Quân Thanh Dư lại nóng thêm mấy độ.
"Đẹp mà", vẻ mặt nghiêm túc của Phó Viễn Xuyên không hề che giấu chút nào.
Bàn tay đang nắm chăn của Quân Thanh Dư siết lại thật chặt. Cậu tưởng rơi xuống đất hoặc rơi trong phòng tắm rồi thì sẽ coi như rác mà dọn đi mất, không ngờ Phó Viễn Xuyên đều giữ lại hết.
Phó Viễn Xuyên cất kĩ cái hộp ngọc trai để dành sau này dùng đến, giờ phải dỗ cá nhỏ nghỉ ngơi trước. Quân Thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-nguoi-ca-nho-cua-lao-dai-tho-bao/2127000/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.