"Anh nói thế giống như em là chủ gia đình vậy", hai chữ "hỏi ý" này cảm giác rất có trọng lượng.
Phó Viễn Xuyên mân mê mái tóc của cá nhỏ, "Chẳng lẽ không phải sao?".
Quân Thanh Dư vô tội chớp mắt, hỏi dò: "Vậy chủ gia đình hôm nay về nhà có thể ăn kem không?".
"Không".
"...???".
Quân Thanh Dư gỡ bàn tay Phó Viễn Xuyên đang đặt trên đầu mình xuống, lặng lẽ bỏ lại cho Phó Viễn Xuyên một bóng lưng, đi ra chỗ khác nghịch vòng tay thông minh.
Phó Viễn Xuyên thấy thế thì cười khẽ, bám sát đằng sau. Anh giúp cậu cởi dây buộc tóc, không quên dỗ dành: "Ngoan nào".
Quân Thanh Dư vẫn luôn buộc chặt tóc lại, dù sao cũng là bán đồ ăn, không thể để xõa tóc ra được. Giờ đã đóng cửa, buộc chặt quá có hại cho tóc, tháo dây buộc ra rồi Phó Viễn Xuyên còn dùng tay mát xa cho cậu, "Để tôi đi trả lời mấy vị nguyên soái kia".
"Ưm". Nghĩ đoạn, Quân Thanh Dư cảnh cáo: "Có đồ thừa hẵng bán cho bọn họ, chủ yếu là cho quân đoàn của anh trước". Móc nối với đồng nghiệp đúng là quan trọng thật, nhưng để cho binh lính trong quân đoàn của Phó Viễn Xuyên tốt lên mới là quan trọng nhất.
Phó Viễn Xuyên đáp: "Được".
Quân Thanh Dư lên mạng tìm kiếm tin tức liên quan đến cửa hàng đồ ngọt. Ngoại trừ bài viết dài dằng dặc dùng tài khoản của Phó Viễn Xuyên đăng lên đã leo lên mục tìm kiếm nổi bật thì bên dưới còn có rất nhiều bài viết của người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-nguoi-ca-nho-cua-lao-dai-tho-bao/2126984/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.